Nhớ lại cảnh Sầm Nịnh ngủ gật trong giờ học, Từ Thanh Dương cúi đầu, bả vai run lên vì cười.
Sầm Nịnh bị cậu cười đến nóng mặt, ấp úng hỏi: "Mình ngủ gật trong lớp thật sự rõ ràng đến thế sao?"
Nghe ra sự lo lắng và hồi hộp của cô, Từ Thanh Dương nhướng mày nhìn cô một cái.
"Tớ ngồi ở hàng cuối mà, những người ngồi phía trước đều có thể nhìn thấy, mỗi khi nhìn về phía cậu, đầu cậu cứ gật gù, ai cũng nhận ra cậu đang ngủ gật thôi."
Sáng nay có vài người ngủ gật nhưng không ai nhiều động tác như Sầm Nịnh, mỗi khi nhận ra mình buồn ngủ, cô sẽ nhìn chằm chằm vào bảng đen một lúc, sau đó cúi đầu xoa má rồi uống vài hớp nước lớn.
Nhìn nhiều lần, Từ Thanh Dương cũng quen thuộc với quá trình này của cô.
Sầm Nịnh: "..."
Ma xui quỷ khiến, cô ngồi xuống bàn trà.
Nhưng sau khi ngồi xuống, cô lại cảm thấy không thoải mái, nhìn chằm chằm vào làn hơi nóng bốc lên từ tách trà ngẩn người.
Một lát sau, Từ Thanh Dương đưa cho cô một cốc trà màu xanh nhạt, không có hoa văn gì, chỉ có một đám chỉ xanh đậm ở đáy cốc.
"Cốc này là mới, chưa ai dùng qua đâu." Từ Thanh Dương giải thích: "Có lẽ sau này đây sẽ là cốc dành riêng cho nữ sinh, tớ vừa mua đấy, cậu là người đầu tiên sử dụng."
Sầm Nịnh cảm thấy được cưng chiều mà lo sợ: "Thật sao?"
"Ừ, vì các cô ấy thích uống cà phê hơn." Cậu chỉ vào máy pha cà phê không xa đang bị vài học sinh vây quanh, khóe miệng gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ: "Tớ muốn uống cà phê cũng không chen vào được."
Sầm Nịnh hơi ngạc nhiên, lại thấy hơi buồn cười: "Tớ tưởng cậu chỉ thích uống trà, vì cậu còn mang cả bàn trà đến mà."
"Đôi khi tớ cũng muốn uống cái khác chứ." Từ Thanh Dương không tiếp tục chủ đề này nữa, từ từ rót trà cho cô, dùng ngón tay đẩy nhẹ cốc trà về phía Sầm Nịnh.
Nhìn thấy gương mặt chăm chú của cô, Từ Thanh Dương nghiêng đầu, đột nhiên giơ tay lên làm động tác như đang đòi nợ, giọng nói trong trẻo pha chút trêu chọc.
"Cảm ơn đã đến, tiền trà là năm đồng, cậu trả bằng tiền mặt hay qua WeChat?"
Sầm Nịnh ngẩn người một chút rồi thực sự lấy điện thoại ra, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm của Từ Thanh Dương hỏi: "Dùng Alipay được không?"
Thấy cô coi câu nói đùa của mình là thật, Từ Thanh Dương vội thu lại nụ cười ranh mãnh, liên tục phẩy tay.
"Tớ chỉ đùa thôi, trà này miễn phí."
Sầm Nịnh không có gì bất ngờ gật đầu, cất điện thoại vào túi: "Biết ngay là cậu sẽ không đòi tiền mà."
"... Vậy cậu còn hỏi?"
"Đùa với cậu thôi."
"..."
Từ Thanh Dương bị lời của cô chặn họng, chớp chớp mắt hai lần như thể không biết phải đáp lại thế nào, trên khuôn mặt hiện lên chút mờ mịt.
Sầm Nịnh cầm cốc trà thổi nhẹ vài cái rồi đưa lên miệng.
Lúc này Từ Thanh Dương ngập ngừng hỏi lại: "Cậu cứ thế uống luôn à?"
Nghe vậy, Sầm Nịnh khựng lại, môi bị vành cốc mỏng làm bỏng một chút.
Cô đặt cốc trà xuống, nghiêm chỉnh đặt câu hỏi: "Vậy trước khi uống có quy tắc gì không?"
Từ Thanh Dương cảm thấy thái độ nghiêm túc của cô có chút khôi hài, nhưng khi thấy ánh mắt tò mò của cô, cậu vẫn giả vờ nghiêm túc, khẽ ho một tiếng.
"Ở nhà tớ, trước khi uống trà đều phải thực hiện lễ bái tay." Cậu đẩy cốc trà trước mặt sang bên, không để nó cản trở tầm nhìn của Sầm Nịnh.