Chương 1

Xuyên vào trong đam mỹ ngọt sủng, trở thành vai phụ ác độc thì phải làm sao?

Tất nhiên là nên ăn năn và hối cải để trở thành một chàng trai mới tốt hơn, ôm lấy đùi to xinh đẹp của đại lão, nhân vật chính mạnh mẽ Nhân Sâm.

Là một người được mệnh danh là **liếʍ cẩu số 1, phải tranh thủ cố gắng hết sức để mang lại một cái kết tốt đẹp cho nhân vật phụ.

Sau khi xuyên không, Chu Tiểu Bảo thực sự ăn năn và thật sự muốn trở thành một người lương thiện... Nhưng mà, việc quay trở lại thời điểm bắt đầu có vẻ hơi khó khăn.

Nhan Sâm quả thực đã bị ôm, nhưng không phải là ôm chân mà là ôm eo, liếʍ cẩu đương nhiên cũng rất say mê, nhưng liếʍ cẩu đó không phải Nhan Sâm mà là côn ŧᏂịŧ to lớn của Nhân Sâm.

***Liếʍ cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh

************************

Hoàn cảnh 1

Chu Tiểu Bảo nhìn cặp đôi nhân vật chính ôm nhau thật thân mật trước mặt.

Cậu không bao giờ ngờ rằng nhân vật chính Bạch Vân Phàm mất tích do lỗi hệ thống lại sẽ một lần nữa trở về.

Chính chủ trở về, vị trí nhân vật phụ, bia đỡ đạn thay thế như cậu nên tự nhiên lặng lẽ rời khỏi hiện trường, giống như nguyên chủ, ẩn nấp đến nơi không ai nhìn thấy, ở một góc nhìn cái kết có hậu ngọt ngào happy ending của các nhân vật chính.

Chỉ là khi đứng từ xa nhìn đôi mắt đã từng nhìn cậu một cách thâm tình, nay lại nhìn người khác như vậy, tay đã từng ôm cậu nay lại dùng vuốt ve tóc người khác, ánh mắt nhu tình mật ý ấy cậu chưa bao giờ nhìn thấy,...

Chu Tiểu Bảo hai mắt đỏ hoe, cậu cũng đang rất hoảng sợ, hệ thống đề nghị cậu thân là một nhân vật phụ nên tránh xa các nhóm nhân vật chính một chút, cậu quyết tâm không tin, cố chấp tiến tới, lì lợm la liếʍ,...

Nhân Sâm ôm lấy tiểu mỹ nhân anh vô cùng sủng ái bên cạnh, nhưng khi nhìn thấy Chu Tiểu Bảo, ánh mắt lại lạnh lùng và mỉa mai, như đang nhìn thấy một tên hề đang nhảy nhót.

L*иg ngực quay cuồng, một luồng máu lạnh chảy xuống dưới, Chu Tiểu Bảo cuối cùng cũng nhận ra mình chỉ là bia đỡ đạn, cho dù có may mắn được ngồi vào vai chính thì cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng hão huyền.

Nhan Sâm là người dịu dàng, nhưng đến tận bây giờ anh vẫn khinh thường không muốn cho cậu một chút ấm áp, bởi vì cậu vốn dĩ chỉ là một nhân vật phụ.

Hoàn cảnh 2

Năm năm sau, Nhan Sâm nhìn Chu Tiểu Bảo mặc áo sơ mi màu trắng sạch sẽ trước mặt, gương mặt học sinh tươi mát thoát tục, môi hồng răng trắng khả ái.

“Cậu ăn mặc kiểu gì vậy? Cố ý bắt chước theo Vân Phàm à?”

Chu Tiểu Bảo nắm lấy áo sơ mi trắng của chính mình, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, không có ý định che giấu, "Đúng vậy, thế giới này chẳng phải cũng thích loại hình như thế này sao? Cho nên tôi học theo ăn mặc như vậy, có khi có thể hưởng được chút hào quang nhân vật chính của Vân Phàm.”

Nhan Sâm hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói "Bắt chước bừa bãi."

Chu Tiểu Bảo không hề cảm thấy đau đớn và cũng không cảm thấy có chút ngứa ngáy nào, "Đừng nói gì nữa, rất có hiệu quả, hiện tại Bảo Bảo này rất được ưa thích và hoan nghênh đó."

Nhan Sâm dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương để nhìn Chu Tiểu Bảo, anh kéo tiểu Bảo tới rồi cởi chiếc áo sơ mi ra, cuối cùng cắt luôn phần tóc khó khăn lắm mới để dài được của cậu.

Chu Tiểu Bảo phản kháng chống cự, trong lòng bất chợt run lên, đỏ hoe đôi mắt mà mắng “Nhan Sâm, con mẹ nó, anh vẫn còn là con người sao? Bạch Vân Phàm ở trong lòng anh không thể nào là thay thế được, tôi cũng không hơn thua với anh ta, tôi chấp nhận hành động của mình, tôi cũng không hề quấy rầy, tôi đã cách xa hai người rồi, anh ta như là viên kim cương anh cầm trong tay. Còn tôi cũng chỉ là được anh xứng đáng đạp ở dưới chân dính bùn, đất, cát và đá thôi sao? Tôi chỉ muốn lấy một chút hào quang của anh ta và tôi cũng muốn cảm thấy được hoan nghênh chào đón như anh ta một chút, điều đó ở trong mắt anh đều không đáng cả sao?”

“Trong năm năm, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường và tìm được một người yêu thích hợp để cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, như vậy điều này còn chưa được sao?”

Nhan Sâm ấn vào phần thân dưới đang giãy giụa của Chu Tiểu Bảo, tham lam nhìn làn da mịn màng bị rách dưới áo, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc, đáy mắt đã tràn đầy hưng phấn thú tính, anh cười khúc khích cắn vào đôi tai hồng hào, thì thầm vào tai cậu “Trước đây cậu còn bám lấy tôi, quỳ gối xuống cầu xin tôi đối xử tốt với cậu, bây giờ cậu lại nói phải rời đi ngay? Muốn kết thúc thì liền kết thúc ngay bây giờ? Không, Bảo Bảo, cậu mơ tưởng đấy à?...”

----------------------*********------------

"Bùm" Đèn phòng khách sạn bật sáng chào đón khách.

Chu Tiểu Bảo cất thẻ chìa khóa đã chuẩn bị trước đó, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, nhanh chóng chạy đến góc phòng, lấy lọ thuốc kí©ɧ ŧìиɧ đã chuẩn bị trước đó ra uống.

Nhân tiện, nhìn thử vào hộp thuốc của mình để đọc bản hướng dẫn sử dụng, thấy rõ một dòng chữ đặc biệt lớn.

"Bạch Bạch là thứ tốt, nó có tác dụng kí©h thí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙©, đánh thức du͙© vọиɠ, khiến cho đêm nay cả hai sẽ cùng nhau say đắm và nhiệt tình như lửa."

Chu Tiểu Bảo hài lòng gật đầu, hơn nữa chín miếng và chín gói bao ship của một loại hàng hóa nào đó nhìn vẫn rất giống nhau. Lần này, cậu thật sự rất mong chờ hiệu quả đặc biệt này.

Như lo lắng thuốc phát huy tác dụng không đủ nhanh, cậu còn cố ý dùng sức mà thổi mạnh vài hơi, nhìn thuốc tìиɧ ɖu͙© đang rực lửa cháy bỏng, hương thơm dần dần lan tỏa ra bên ngoài. Chu Tiểu Bảo mở miệng cười gian xảo.

Nhìn thấy thuốc tìиɧ ɖu͙© trong làn khói trắng này ngày càng mê hoặc mà lượn lờ trước mặt, Chu Tiểu Bảo yên tâm mà từ từ đứng dậy, vỗ tay ngăn nụ cười, trong lúc không ai để ý nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Sau đó bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại thật kỹ, như tên trộm chạy ra thì thấy một nhóm nhỏ đang ngồi xổm trong góc phòng dành cho khách, chú ý tới động tĩnh của phòng dành cho khách.