Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách, Không Nên Tùy Tiện Thu Đồ Đệ

Chương 1-1: Vi Sư Mắt Mù

Chương Tiếp »
Tích Tà Cốc.

Độc thảo khắp nơi, xà trùng hoành hành.

Một đạo đồng mặc thanh y nơm nớp lo sợ đi vào nội viện.

Gã đứng dưới hành lang, yên lặng không tiếng động nuốt nuốt nước miếng, dùng giọng điệu cung kính nhất thế gian, nói: “Thần quân! Chưởng giáo mời ngài đến Nghị Sự đường.”

Người ở bên trong chính là chủ nhân của Tích Tà Cốc —— Thần quân vu cổ Thẩm Mộc. Y là người có tu vi cực cao, máu lạnh vô tình, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy người sống làm thuốc dẫn.

Có điều, người ta đâu thể ngờ, thần quân mà tam giới kính sợ đang chui vào chăn run bần bật?

Tối hôm qua, Thẩm Mộc xem một quyển tiểu thuyết huyền huyễn đặc sắc, vừa ngủ dậy, y đã ở chỗ này.

Ký ức của nguyên chủ giống như cuồng phong thủy triều ồ ạt oanh tạc y, mãi lâu sau Thẩm Mộc mới biết bản thân vừa xuyên vào quyển tiểu thuyết tối qua vừa đọc.

Trong sách, nam chủ Long Kiêu Dã thiên phú dị bẩm, từng bái nhập môn hạ của Thần quân vu cổ. Chỉ ngắn ngủi mấy năm, tu vi của hắn tăng tiến cực nhanh, chuẩn bị phi thăng. Trong lúc Long Kiêu Dã đang độ kiếp, Thần quân vu cổ tập kích.

Long Kiêu Dã cực lực phản kích, phế bỏ tu vi của Thần quân vu cổ. Từ đó về sau, Long Kiêu Dã một đường chém gϊếŧ, dẹp yên tam giới, trở thành bá chủ thiên hạ.

Đáng tiếc, người Thẩm Mộc xuyên vào không phải là nam chủ, mà là vị sư tôn ác độc cùng tên cùng họ với y.

Là vai ác cực kỳ nổi danh ở những chặng đầu tiên, đối với kết cục của Thần quân vu cổ, Thẩm Mộc nhớ rất rõ.

Sau khi mất hết tu vi, Thần quân vu cổ bị tiểu đạo đồng hầu hạ mười mấy năm bên người bán Túy Xuân Lâu.

Mặc dù tính tình Thần quân vu cổ âm ngoan độc ác, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng xinh đẹp, là đại mỹ nam của tam giới.

Rất nhiều kẻ thù của Thần quân vu cổ biết tin chạy tới, tra tấn y thậm tệ. Cuối cùng, vị sư huynh Lâu Vọng Hải luôn bất hoà với y, tặng cho y một kiếm, kết thúc sinh mạng của y.

Lúc trước, Thẩm Mộc nhìn thấy kết cục của Thần quân vu cổ, rất hào hứng vỗ tay khen ngợi tác giả, nhưng bây giờ y không cười được.

Những khuất nhục, thống khổ khi bị hành hạ dần dần trở nên chân thực. Đặc biệt là nhát kiếm cuối cùng của Lâu Vọng Hải kia, giống như thật sự đã đâm vào l*иg ngực y.

Đau đau đau đau đau…

Ông trời ơi, ta sẽ không bao giờ xem tiểu thuyết mạng nữa, cầu xin ngươi, mau đưa ta về nhà đi!

Có điều, mặc cho y cầu nguyện với tất cả các vị thần, phật, lúc mở mắt ra, y vẫn đang ở tẩm điện màu trắng giống như linh đường này.

Cứu mạng, ai tới cứu ta đi!

Thẩm Mộc trốn trong chăn kêu rên cả ngày.

Bỗng nhiên, âm thanh ‘loảng xoảng’ vang lên, cửa tẩm điện bị đá ra.

Thẩm Mộc: Không thể nào, nhanh như vậy đã có người tới ư? Ta không muốn bị bán đến Túy Xuân Lâu…

Thẩm Mộc gắt gao nắm chặt chăn.

Một trận gió lạnh thổi tới, chăn trên người y cũng bị lật ra. Gương mặt nghiêm túc, dáng người cường tráng của nam nhân lọt vào tầm mắt Thẩm Mộc.

Thẩm Mộc thấy người tới, đồng tử bỗng co lại, thân thể run lẩy bẩy. Run đến mức ván giường dưới thân vang lên vài tiếng, chuẩn bị sập.

Nam nhân nhíu mày: “Sao ngươi lại run?”

Thẩm Mộc: Vừa tỉnh đã thấy đao phủ tới nhà, đáng sợ như vậy, có thể không run ư?

Người này là sư huynh của nguyên chủ —— chưởng giáo của Lăng Vân Độ Lâu Vọng Hải.

Nhìn thấy Lâu Vọng Hải hơi nháy mắt, Thẩm Mộc biết rõ, chuyện mình xuyên không, đã không thể thay đổi nữa rồi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là y phải làm mọi cách để giữ lại mạng nhỏ của mình.

Lâu Vọng Hải là đại lão duy nhất trong nguyên tác có thiện ý với Thẩm Mộc, y nhất định phải ôm cái đùi này thật chặt.

Thẩm Mộc nỗ lực khống chế thân thể run rẩy của mình, nở một nụ cười cứng ngắc, khó coi hơn cả khóc, ra vẻ lấy lòng, nói: “Chưởng giáo sư huynh.”

Lâu Vọng Hải giống như gặp quỷ, lui về sau mấy bước, vận linh lực hộ thân: “Ngươi muốn làm gì?”

Thẩm Mộc nhận ra mình hành xử không đúng, rất nhanh đã học theo bộ dáng lạnh nhạt của nguyên chủ: “Ngươi tìm ta làm gì?”

Lâu Vọng Hải nghi ngờ đánh giá y một vòng từ trên xuống dưới, lấy một khối ngọc bội ra, đưa cho y: “Có người cầm tín vật của sư tôn tới Lăng Vân Độ, nói rằng muốn bái ngươi làm sư.”

Đáy lòng Thẩm Mộc run rẩy: Bái sư?

“Tên người nọ là gì?” Thẩm Mộc cố gắng bình tĩnh lại.

Lâu Vọng Hải cười như không cười, nói: “ Y nói, tên của y là Long Kiêu Dã.”

Sau chuyện của vị Thái tử Long tộc Long Kiêu Dã kia, phàm là người họ Long, cứ mười người lại có tám người sửa tên thành “Long Kiêu Dã”.

Người tới bái sư căn cốt rất tốt, nhưng tu vi lại gần như không có, thế nên Lâu Vọng Hải sẽ không ngốc đến mức, cho rằng hắn là Thái tử Long tộc.

Có điều, nghe thấy cái tên này, thân thể Thẩm Mộc vô thức run lên, mỗi một khúc xương trên cơ thể giống như bị đao kiếm chém qua, rất đau.

Mông quyết định đầu. Khi tình tiết của tiểu thuyết sảng văn sung sướиɠ thoải mái rơi trên đầu mình, y chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn chửi bậy - mẹ.

Thẩm Mộc sợ hãi xua tay liên tục: “Không nhận, không nhận.” Đánh chết y cũng không nhận.

Lâu Vọng Hải khó hiểu: “Vì sao?” Hiếm khi có một kẻ mắt mù muốn bái Thẩm Mộc làm sư phụ.

“Hắn và mệnh cách của ta không hợp nhau.” Thẩm Mộc thuận miệng bịa chuyện.
Chương Tiếp »