Tiết Cảnh Lam nhìn kỹ, liền nhìn thấy Dung Chân đang bám trên lưng Cổ Điêu, vì cú lao lên đột ngột mà ôm chặt lấy cổ con yêu thú này, trên lưng nàng còn có một con mèo đen xinh đẹp với đôi mắt màu vàng kim đang bình tĩnh ngồi xổm.
Ban đầu Dung Chân giao tiếp với Cổ Điêu dưới nước rất suôn sẻ, từ lời nói của nó nàng biết được nó vẫn luôn sống trong hồ sâu này, đến mùa xuân hè sẽ bắt cá lớn ở thượng nguồn để ăn no, đương nhiên nếu có con người không biết trời cao đất dày tự mình dâng đến tận cửa, nó cũng sẽ không từ chối.
Đối với yêu cầu muốn sống chung trong thung lũng của Dung Chân, Cổ Điêu đồng ý, dù sao bọn họ sống trên bờ, cũng sẽ không quấy rầy đến nó.
Nói chuyện một hồi, Dung Chân phát hiện phù tránh nước và phù đuổi hàn của sư phụ sắp hết thời gian, bèn vội vàng bơi lên trên, Cổ Điêu đi theo nàng, chú ý đến dáng vẻ cố gắng khống chế tứ chi của Dung Chân.
Cổ Điêu giỏi bơi lội, Dung Chân bơi rất khó coi, nó không nhịn được, bèn đợi Dung Chân lên khỏi mặt nước, đây chính là cảnh tượng mà Tiết Cảnh Lam nhìn thấy.
Dung Chân không ngờ Cổ Điêu lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, nàng vùi đầu trên lưng Cổ Điêu, nhắm chặt hai mắt, vô cùng căng thẳng, đợi đến khi lên khỏi mặt nước mới dám mở mắt ra.
A Huyền nhảy từ lưng nàng lên vai nàng, thong thả đánh giá lưng Cổ Điêu.
Dung Chân mang theo A Huyền nhảy xuống khỏi lưng Cổ Điêu, chân giẫm lên mặt tuyết phát ra tiếng ken két.
Tiết Cảnh Lam ôm kiếm, mỉm cười với Dung Chân:
“A Dung, con thu phục được Cổ Điêu rồi sao?”
Dung Chân gật đầu, báo cáo tình hình cho Tiết Cảnh Lam:
“Nó nói chúng ta có thể ở trên bờ, hơn nữa nếu nó rảnh rỗi, còn có thể giúp chúng ta trông nhà.”
Dù sao thì toàn bộ Âm Phong Cốc này, nói trắng ra là nhà của Cổ Điêu.
“Tốt quá.”
Tiết Cảnh Lam kinh ngạc nói.
“Chúng ta đang thiếu người trông coi sơn môn, ta còn đang lo không biết phải đi đâu mới có thể thuê được một người với giá rẻ đây.”
Dung Chân đứng bên bờ nói chuyện với Tiết Cảnh Lam, còn Cổ Điêu vẫn luôn nổi trên mặt nước không biết từ lúc nào đã thu liễm khí thế hùng hổ, nó cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người Tiết Cảnh Lam, mỗi lời hắn nói ra dường như đều ẩn chứa kiếm ý.
Cổ Điêu biết nó không thể đánh bại con người này, nếu như người xuống nước lúc nãy là tu sĩ này, e rằng bây giờ nó đã là một cái xác chết rồi.