Đức Vũ Đế không nói thêm gì nữa, dẫn theo Uất Trì Hi rời đi.
Trong lòng đại hoàng tử rối bời, phụ hoàng có ý gì đây?
Là nghi ngờ gã sao?
Vậy bây giờ gã có nên ra tay với Điền Văn Kiến theo kế hoạch không?
Đại hoàng tử không chắc lắm, gã suy nghĩ một hồi vẫn vội vã vào cung, tìm mẫu hậu bàn bạc chuyện này.
Hoàng hậu nghe xong chuyện này, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Điền Văn Kiến bây giờ không thể chết được."
"Nếu để hắn ta chết ngay lập tức, bệ hạ chắc chắn sẽ nghi ngờ con!"
"Sao con lại bất cẩn như vậy?!"
"Sao lại để bệ hạ bắt được người đó?"
"Người đó có kín miệng không?"
Đại hoàng tử vội nói: "Chuyện này rất quan trọng nên con phái tâm phúc đi làm, chắc chắn sẽ không phản bội con!"
Hoàng hậu gật đầu: "Như vậy thì tốt lắm, gần đây đừng có hành động gì cả."
"Có những người nên từ bỏ thì phải từ bỏ!"
Đại hoàng tử nghiến răng, gật đầu mạnh mẽ: "Nhi thần hiểu."
"Đúng rồi."
Hoàng hậu nhắc nhở hắn: "Chuyện thành An Nghi con đã biết chưa? Con có thể sắp xếp một số người của mình đến đó, đây là một cơ hội tốt để được trọng dụng."
"Bệ hạ rất coi trọng chuyện này, chỉ cần con làm tốt, được trọng dụng là chuyện dễ dàng."
Đại hoàng tử đáp: "Vâng, mẫu hậu yên tâm, trong lòng nhi thần hiểu rõ."
Đại hoàng tử không ở lại chỗ hoàng hậu quá lâu.
Nhưng nhất cử nhất động của bọn họ lúc này đều bị người của Đức Vũ Đế nhìn thấy.
Đức Vũ Đế lập tức nhận được tin.
Mà lúc này, Đức Vũ Đế đang tập viết chữ, dạo gần đây ông cũng hiểu ra, thay vì xem tấu chương tức chết mình thì không bằng luyện chữ, lúc tập luyện Hi nhi còn khen ông, tâm trạng ông liền thoải mái.
"Được rồi, lui xuống đi." Đức Vũ Đế viết xong chữ cuối cùng, nói với ám vệ đang bẩm báo.
"Tuân lệnh!" Ám vệ lui xuống.
Uất Trì Hi được Đức Vũ Đế ôm trong lòng, nàng vặn vẹo người.
[Trời ơi, thời tiết này nóng quá!]
[Ba lớp tã lót bên ngoài bên trong này thật khó chịu!]
Đức Vũ Đế nghe vậy, sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng: "Nóng à?"
Uất Trì Hi vội vàng gật đầu.
[Này, phụ hoàng của con ơi, cuối cùng người cũng phát hiện ra con nóng rồi!]
Đức Vũ Đế: … Nói như thể trẫm bị mù vậy.
Đức Vũ Đế giúp nàng cởi tã lót, Uất Trì Hi lật người nằm sấp, dùng sức bò về phía trước.
[Ta muốn thoát khỏi những "gánh nặng" này!]
Nóng quá nóng quá!
Đức Vũ Đế: …
Đức Vũ Đế đưa tay giúp nàng một phen, sau đó đặt nàng xuống đất, Uất Trì Hi vừa được tiếp xúc với mặt đất liền dùng sức cố gắng ngồi dậy.
Đức Vũ Đế ngồi bên cạnh nhìn nàng.
Nhìn nàng mỗi lần ngã bịch xuống đất, lại lần lượt kiên cường chống tay đứng lên.
Đức Vũ Đế thấy khá thú vị.
Uất Trì Hi: …
[Này, tại sao người cứ đứng đây xem con ngã vậy!]
Đức Vũ Đế phì cười một tiếng.
Uất Trì Hi: …
[Cười cái gì mà cười? Lúc nhỏ người cũng như vậy thôi!]
Uất Trì Hi cố gắng tập luyện, cuối cùng nàng mệt đến nằm sấp trên đất giả chết.
Đức Vũ Đế bế nàng lên, đưa nàng đến chỗ Nhàn phi bú sữa, ông cũng ở lại dùng bữa cùng Nhàn phi.
Ăn xong, Đức Vũ Đế liền rời đi trước.
Hôm nay Uất Trì Hi thực sự mệt mỏi, không lâu sau nàng đã ngủ thϊếp đi.
Còn tại phủ đại hoàng tử lúc này.
Đại hoàng tử dùng bữa xong, đi tìm mỹ thϊếp lăn lộn trên giường một hồi, sau đó mới trở về thư phòng của mình.
Đại hoàng tử đuổi hết nô tài đi, mở ngăn kéo bí mật trong thư phòng, lấy ra long bào còn chưa hoàn thành giấu bên trong, lại lấy thêm hộp kim chỉ ra, tiếp tục thêu long bào.