Nhàn phi cười gật đầu: "Đại ca yên tâm, đại ca cũng bảo cha và nương yên tâm, ta không còn là cô nương mới vào cung nữa rồi, nhiều chuyện ta biết nên làm thế nào."
"Đại ca, chuyện này làm phiền đại ca rồi! Đại ca đừng nói với cha và nương, ta không muốn họ lo lắng."
"Được."
Hai huynh muội nói chuyện riêng một lúc, Diệp Thanh Vân liền cáo từ trước.
Dù sao thì Diệp Nhàn giờ đây không chỉ là muội muội của hắn, mà còn là Nhàn phi, hắn vẫn nên tránh hiềm nghi.
Nhàn phi nhìn theo hướng đại ca rời đi, khẽ thở dài: "Hy vọng đại ca có thể thuận lợi tìm được người."
Tìm được người, bà tuyệt đối sẽ không tha!
"Thu Hương."
Nhàn phi gọi một tiếng.
"Có nô tỳ." Thu Hương vội vàng bước vào.
Nhàn phi lên tiếng: "Ngươi bảo người làm ít bánh rồi đem đến cho đệ đệ của Cảnh công tử, rồi cắt mấy tấm vải đẹp, đem đến cho mẫu thân của Cảnh công tử."
Hôm nay Cảnh Hoài An đã bảo vệ Hi nhi, dù sao bà cũng phải có chút biểu hiện.
"Vâng!"
Thu Hương nhận lệnh đi làm việc.
Cảnh Hoài An bế Uất Trì Hi ở trong đình nhỏ cách tẩm cung của Nhàn phi không xa chơi.
Chủ yếu là hắn cũng không biết đi đâu.
Cảnh Hoài An bế Uất Trì Hi, chỉ cho nàng xem cảnh đẹp.
Uất Trì Hi:...
Đừng như vậy chứ, thật chán!
Có thể có người đến giải khuây cho ta không?
Trời như nghe thấy tiếng lòng của Uất Trì Hi, một giọng nói ngạo mạn truyền đến: "Ngươi chính là thái tử nước Nguyệt?"
Cảnh Hoài An ngẩng đầu nhìn, thiếu niên ở cách đó không xa mặc quần áo gấm vóc, thân hình mập mạp, nhìn từ xa giống như một quả bóng.
"Ngươi là?"
Cảnh Hoài An cũng không phải cố ý chọc tức, hắn thực sự không quen biết.
Nhưng Uất Trì Tề lại không nghĩ như vậy, hắn ta cảm thấy tên thái tử này cố ý giả vờ không quen.
"Ta là lục hoàng tử của đương kim hoàng thượng Đức Vũ Đế, Uất Trì Tề!"
Uất Trì Tề hơi hất cằm, vẻ mặt đắc ý.
"Mẫu phi ta là Đức phi!"
Cảnh Hoài An bừng tỉnh: "Là Đức phi đã chết kia sao?"
Uất Trì Hi:...
Ngài thật quá đáng.
Uất Trì Tề sửng sốt, mẫu thân hắn ta đúng là đã chết, vì vậy được đưa đến tay hoàng hậu nuôi dạy, nhưng chưa từng có ai nói trước mặt hắn ta rằng mẫu thân hắn ta đã chết.
Cảnh Hoài An cũng chỉ thuận miệng nói một câu: "Cho nên, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Dừng một chút, Cảnh Hoài An nhắc nhở hắn ta: "Ta chỉ bảo vệ tiểu công chúa."
"Ta chỉ cần bồi tiểu công chúa chơi là được."
Cho nên.
Ngươi đừng đến yêu cầu ta bồi ngươi chơi!
Ta có thể từ chối!
Uất Trì Tề nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng: "Ta nghe người khác nói, phụ hoàng đã giao ngươi cho Cửu công chúa làm thị vệ thân cận!"
"Ta mặc kệ, ta cũng muốn ngươi làm thị vệ thân cận cho ta!"
Cảnh Hoài An: ...
Hắn biết ngay mà, mấy vị hoàng tử này đều là những kẻ vô lý.
"Vậy thì ngươi đi tìm phụ hoàng ngươi đi!"
"Chuyện này không liên quan đến ta."
Dù sao thì, Đức Vũ Đế chắc chắn sẽ không đồng ý.
Uất Trì Tề:...
Nếu hắn ta dám đi tìm phụ hoàng, hắn ta còn có thể ở đây mà ra vẻ ngang ngược sao?
"Ngươi chỉ là một thái tử nho nhỏ, dựa vào đâu mà dám từ chối ta?"
"Ta chính là hoàng tử!"
"Ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm nấy!"
Uất Trì Hi:...
[Này thiếu niên, ngươi rất to gan nhỉ!]
[Ngươi mà cũng dám ra lệnh cho nam chính, ngươi điên rồi à?]
Cảnh Hoài An trực tiếp từ chối: "Không được."
"Ta nhận lệnh của hoàng thượng, ý của ngươi là, ngươi có thể ngang hàng với hoàng thượng sao?"
Uất Trì Tề mở to miệng kinh ngạc, lắp bắp nói: "Á? Ta, ta không có!"
"Ngươi đừng nói bừa!"
"Ta chưa từng nói câu này!"
Đối với loại tiểu nhân như vậy, Cảnh Hoài An luôn có thể trực tiếp hạ gục.
"Ta chỉ nhận lệnh của hoàng thượng nhưng ngươi lại bảo ta nghe lệnh ngươi, vậy chẳng phải ý của ngươi là, ngươi chính là hoàng thượng sao?"
"Bịch!"
Uất Trì Tề sợ đến mức quỳ xuống.
Uất Trì Hi: ... Có chút cốt khí nào không hả, mau đứng lên đi!
Thật mất mặt!