Chương 3

"Vâng ạ!" Trong lòng Thu Hương đã phần nào đoán được, nhưng nàng vẫn không dám tin tưởng

Tuy nhiên, nàng vẫn cúi đầu đồng ý.

"Thu Hương này, nếu một ngày nào đó Xuân Hương phản bội bổn cung, ngươi sẽ đứng về phía nào?"

Nhàn phi liếc mắt nhìn nàng một cái.

Thu Hương nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu: "Nương nương, mạng sống của Thu Hương là do nương nương lúc trước ban cho, Thu Hương vĩnh viễn không dám quên!"

Nhàn phi gật đầu nhẹ: "Đứng dậy đi. Sau khi xử lý xong chuyện này, hãy phái người đến bẩm báo với bệ hạ chuyện bổn cung đã hạ sinh công chúa."

"Vâng ạ!"

Trán Thu Hương rịn đầy mồ hôi lạnh, nàng đứng dậy rồi lui ra.

Nhàn phi đưa tay xoa xoa ấn đường. Thu Hương vậy mà thực sự đã tìm thấy hình nhân đó, xem ra mọi chuyện không phải là ảo giác của bà, những lời nói kia chính là do đứa con gái mới sinh của mình nói ra.

Có lẽ đây chính là điều mà đạo sĩ kia gọi là “Không tầm thường"!

Trong lòng Nhàn phi cũng không đến mức khó chấp nhận, dù sao đó cũng là con gái ruột của mình, hơn nữa những thông tin mà nó biết rõ ràng là có lợi cho bà.

Chỉ là, bà không biết liệu đây là phúc hay họa.



Uất Trì Hi được nhũ mẫu ẵm vào một gian phòng, bà ta trực tiếp cho nàng bú.

Uất Trì Hi không muốn, nhưng nàng hiện tại là một đứa trẻ sơ sinh, thế nên mở miệng mυ"ŧ theo bản năng.

Sau đó vừa mυ"ŧ một hơi liền phun sạch.

Nhũ mẫu có hơi mơ hồ: "Cái này…”

Nhũ mẫu nhìn về phía Xuân Hương, ả ta vội vàng ôm lấy Uất Trì Hi: "Nhũ mẫu à, để ta đi tìm nương nương nói chuyện này."

"À được, vậy vất vả cho Xuân Hương cô nương rồi."

Nhũ mẫu ngay lập tức gật đầu: "Ngài nhất định phải nói với nương nương rằng không phải nô tỳ không cho bú, mà là tiểu công chúa không chịu uống ạ!"

"Được rồi, yên tâm đi."

Xuân Hương bế Uất Trì Hi đi về phía Nhàn phi, ả ta rủ mắt nhìn nàng, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Tiểu công chúa này… đã định sẵn là không sống nổi.

Nhàn phi nương nương sắp mất mạng, đợi bà qua đời rồi, tiểu công chúa này cũng sẽ bị Đức phi nương nương gϊếŧ chết.

Xuân Hương mím môi, trong lòng thầm nghĩ: Các người đừng có trách ta.

Ta cũng không muốn.

Nhưng mà nương nương ơi, ta cũng muốn trở thành người của bệ hạ.

Chỉ cần nương nương còn sống, ta sẽ không thể nào lọt vào mắt bệ hạ.

Đợi nương nương chết, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Uất Trì Hi nhìn thấy sự ác ý sâu trong mắt ả ta, trong lòng lạnh đến nổi rùng mình, trời ơi! Cầm thú!

Bây giờ ta vẫn là một đứa trẻ sơ sinh mà!

Ngươi tuyệt đối không được gϊếŧ ta nha!

Mẹ kiếp, bây giờ ta không có khả năng chống cự gì hết.

Có giỏi thì ngươi chờ ta lớn lên rồi chiến đấu một chọi một đi!

May thay, Xuân Hương không ném nàng xuống hồ, mà an toàn ẵm nàng đến trong vòng tay của Nhàn phi.

Xuân Hương cũng không bày trò, thành thật khai báo là do tiểu công chúa không chịu bú sữa của nhũ mẫu.

Nhàn phi nhíu mày, cắn răng nói: "Vậy thì để bổn cung đích thân cho uống sữa vậy!"

Hoàng thất chưa từng có tiền lệ như vậy, nhưng dù sao bà cũng không thể để con gái mình bị đói được.

Uất Trì Hi vô cùng cảm động.

【Thấy chưa! Đây mới là thân mẫu của ta! Vì ta mà phá vỡ quy tắc, phải vỗ tay thôi! Nghe rõ chưa, hãy vỗ tay khen ngợi đi nào!】

Nhàn phi:……

Bỗng dưng bà phát hiện, có lúc nghe được tiếng lòng của người khác cũng không phải chuyện tốt.

Ví dụ như bây giờ, dù đối diện với cục bông mềm mại đáng yêu, nhưng chỉ cần trong đầu hiện ra giọng nói của con bé, thì lớp màng lọc thiện cảm lập tức vỡ vụn.

Nhàn phi tự tay cho con bú, Uất Trì Hi rốt cuộc cũng không phun ra nữa.

Cũng không phải là Uất Trì Hi cố ý như vậy... mà là vì nàng vẫn chưa hoàn toàn điều khiển cơ thể hiện tại của bản thân được.

(Limee: Mọi người yêu thích thì hãy đề cử cho truyện nhe, và đừng quên cho mình 1 đánh giá 10* nhaaaa~)