Nhàn phi không chút do dự trực tiếp nhét Uất Trì Hi vào tay hắn.
Thực lực của Cảnh Hoài An mạnh hơn bà nhiều.
Cảnh Hoài An một tay ôm Uất Trì Hi, tay còn lại chém chết tên thích khách xông tới.
Những tên thích khách này như không cần tiền vậy, cứ từng nhóm từng nhóm kéo đến.
Ai nha, kẻ nào lắm tiền như vậy.
Tìm nhiều thích khách liều mạng như vậy đến đây!
Nhàn phi ở trong kiệu trốn đông trốn tây, cuối cùng trực tiếp chạy ra ngoài nhưng những tên thích khách này căn bản không phải muốn ám sát bà.
Chỉ tượng trưng ở trước mặt bà múa may hai cái rồi lại đi đánh Cảnh Hoài An.
Thực lực của Cảnh Hoài An rất mạnh, hắn một tay bảo vệ Uất Trì Hi, một tay vẫn có thể chém chết từng tên thích khách.
Uất Trì Hi không khỏi cảm thán.
[Không hổ danh là nam chính.]
[Nhiều thích khách như vậy, nhưng không một tên nào chém trúng được nam chính, toàn bộ đều biến thành xác chết!]
Nhàn phi:??
Còn tâm trạng đùa giỡn, xem ra Hi nhi không hề sợ hãi.
Ca ca của Nhàn phi rất nhanh đã dẫn theo một đội quân lớn đến, đám thích khách thấy tình hình không ổn, cũng vội vã rời đi.
Cảnh Hoài An cũng không đuổi theo nữa, dù sao thì hắn đang ôm tiểu công chúa.
"Nhàn phi nương nương, thuộc hạ đến muộn, xin Nhàn phi nương nương trách phạt!"
Ca ca của Nhàn phi thấy bà, lập tức vén áo quỳ xuống.
Trong hoàng cung, hắn phải làm như vậy, nếu không thì muội muội sẽ bị người ta bắt được thóp.
Nhàn phi có Thu Hương đỡ đứng dậy: "Không sao."
"Bổn cung không bị thương, chỉ là hơi bị lo sợ thôi!"
"Hoàng cung phòng thủ nghiêm ngặt, đám thích khách này rõ ràng là có người cố ý làm, chuyện này không trách các ngươi."
Nhàn phi vẫn rất biết lý lẽ, huống hồ đây còn là ca ca của bà.
"Vâng!"
"Vi thần tạ ơn Nhàn phi nương nương!"
"Đứng dậy đi." Nhàn phi lên tiếng.
Ca ca của Nhàn phi đứng dậy, nhìn Uất Trì Hi một cái, xác nhận nàng không sao, trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả lỏng.
"Nương nương muốn đi đâu? Thần đưa người đi!"
"Chúng ta về cung." Gặp phải tình huống như vậy, Nhàn phi cũng không dám dẫn Uất Trì Hi đi xem tuyển tú nữa.
Vẫn là tính mạng của Hi nhi quan trọng hơn.
Ca ca của Nhàn phi đưa Nhàn phi về tẩm cung.
Hắn cũng ở lại.
Nhàn phi bảo Cảnh Hoài An dẫn Hi nhi ra ngoài chơi trước.
Còn Nhàn phi thì ở trong phòng với ca ca, Thu Hương hầu ở ngoài cửa.
Diệp Thanh Vân nhìn muội muội: "Nhàn nhi, muội có chuyện gì muốn nói với ta?"
"Có phải muốn điều tra chuyện hôm nay không?"
Nhàn phi gật đầu: "Đại ca, muội thấy chuyện hôm nay quá kỳ lạ, hoàng cung phòng vệ nghiêm ngặt, đám thích khách đó làm sao có thể tránh được tất cả các vệ binh mà vào được?"
"Hiện tại bệ hạ rất coi trọng Hi nhi, ngày nào cũng mang theo bên người, chắc chắn sẽ có một số người thấy không vừa mắt."
"Đại ca..." Nhàn phi quỳ xuống trước Diệp Thanh Vân: "Hi nhi là mạng sống của muội, muội..."
Diệp Thanh Vân vội vàng đỡ bà dậy: "Nhàn nhi, muội cũng là bảo bối trong lòng Diệp gia chúng ta!"
"Hi nhi cũng là cháu gái của ta!"
"Ta sao có thể không thương con bé? Sao có thể để mặc cho người khác bắt nạt nàng?"
"Muội yên tâm, chuyện này dù muội không nói, ta cũng sẽ điều tra đến cùng."
"Nhàn nhi đa tạ đại ca!" Nhàn phi cung kính hành lễ.
Diệp Thanh Vân cười khẽ: "Nàng cũng biết khách sáo với ta rồi."
"Gần đây nàng có khỏe không?"
"Cha và nương nhờ ta nhắn một câu với muội, đừng vì được sủng ái mà kiêu ngạo, hiện giờ Hi nhi được sủng ái nhưng người ganh ghét muội cũng rất nhiều, phải bảo vệ con bé thật tốt."
"Thời gian ta ở trong cung cũng sẽ bảo vệ các người thật tốt."
"Có chuyện gì cứ báo hiệu cho ta biết, hiểu chưa?"