Chương 25

"Dạ!"

Các phi tần và Tô Ngữ Thi đứng dậy, Tô Ngữ Thi vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Đức Vũ Đế một cái, vẻ mặt đầy e thẹn.

Đức Vũ Đế nhàn nhạt liếc nhìn các nàng một cái, sau đó quay người rời đi.

Tô Ngữ Thi đợi đến khi họ đi xa, mới thở dài một tiếng: "Aiz!"

"Tiếc là muội không có nhan sắc như Dương tỷ tỷ."

"Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để mắt đến muội."

Dương tần cười cười: "Muội muội hà tất coi nhẹ mình?"

"Muội muội đẹp như vậy, lại còn múa hay, Hoàng thượng chắc chắn sẽ có ấn tượng với muội."

Dừng một chút, Dương tần cười nói: "Ta thật mong muội muội sớm vào cung, đến bầu bạn với ta."

Tô Ngữ Thi mím môi cười: "Muội muội cũng mong vậy…"

Tô Ngữ Thi không ở trong cung quá lâu, rất nhanh liền rời đi.

Cung nữ bên cạnh Dương tần nhíu mày: "Nương nương, Tô cô nương này nhìn là biết muốn vào cung, tại sao nương nương còn phải giúp nàng ta?"

Dương tần cụp mắt: "Ngươi không hiểu."

"Tô Ngữ Thi dựa vào Tô thừa tướng vào cung là chuyện sớm muộn, bây giờ ta cho nàng ta một ân tình, sau này nàng ta sẽ nhớ đến ân tình của ta."

"Biết đâu, còn có thể đề bạt ta."

Thế lực nhà Dương tần đương nhiên không lớn bằng Tô thừa tướng.

Cung nữ hiểu ra: "Là nô tỳ ngu muội."

"Không sao."

Hoàng thượng có nhiều phi tần như vậy, sao có thể để ý đến nàng ta?

Nếu nàng ta hợp tác với Tô Ngữ Thi thì sẽ khác.

Nhà họ Tô chắc chắn sẽ để Tô Ngữ Thi tiến gần đến vị trí tứ phi.



Bên kia.

Đại sư Vô Trần dựa theo trí nhớ luyện tập nhiều ngày, cuối cùng cũng có thể vẽ ra được bùa cầu mưa hoàn chỉnh.

Ông mang theo những lá bùa cầu mưa này đi đến thành An Nghi, ông đã sớm nhận được tin, thành An Nghi hạn hán đã nhiều ngày.

Nếu như không mưa nữa thì công sức lao động cả năm của bách tính sẽ uổng phí.

Cùng lúc đó, trên triều đình.

Hộ Bộ thượng thư tiến lên một bước, cúi người: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thành chủ thành An Nghi gần đây gửi tin tức đến, nói rằng thành An Nghi đã nhiều tháng không thấy một giọt mưa, hiện tại đã gây ra hạn hán."

"Lúa trên đồng ruộng hầu như đều bị hỏng hết!"

"Thành chủ thành An Nghi hy vọng chúng ta có thể phái người đến giúp đỡ họ, còn xin Hoàng thượng định đoạt."

Đức Vũ Đế đưa tay đặt lên tay vịn của long ỷ, nhẹ nhàng gõ: "Thành An Nghi hàng năm đều có mấy tháng không thấy mưa."

"Những năm trước, Thái thượng hoàng không phải đã trích ngân sách phái người đi tu sửa đập nước rồi sao?"

Lúc đó ông vẫn là hoàng tử, cũng nghe nói đến chuyện này.

Hợp lại, ngân sách thì trích rồi, mà việc thì vẫn chưa làm xong?

Đức Vũ Đế cau mày.

Hộ Bộ thượng thư trán đầy mồ hôi lạnh, "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Hoàng thượng, lúc trước tiền cứu trợ thiên tai và tiền tu sửa đập nước, thần đều đã phái người đưa đi rồi ạ!"

Còn giữa đường có tham ô ngân lượng hay không thì ông không biết.

Đức Vũ Đế cười lạnh: "Hừ!"

"Đã đưa đi rồi? Vậy sao đập nước vẫn chưa xây xong? Sao bách tính ngoài kia vẫn phải chịu khổ?!"

"Đã bao nhiêu năm rồi? Hử?!"

"Trẫm mà để cho chó đi làm thì việc này cũng đã làm xong rồi, các ngươi từng người một còn không bằng con chó!"

Chúng thần có khổ cũng không thể nói ra.

Bọn họ còn thật sự có thể đi so với chó sao?

Còn thật sự có thể dắt một con chó đến, nói với nó rằng: "Nào! Ngươi đến làm việc này cho ta xem, để ta xem ngươi có làm tốt hơn ta không?"