Bạo quân sao có thể quan tâm đến sống chết của người khác?
Phải thừa nhận rằng, lời nói này của bạo quân lại khiến Uất Trì Hi thở phào nhẹ nhõm.
Rất tốt, xem ra mình không xuyên lộn tiểu thuyết!
Bạo quân lạnh lùng vô tình đã xuất hiện rồi!
Nhưng mà!
[Sống chung một tháng rồi, thế mà không ngờ người lại nhẫn tâm như vậy!]
[Hừ! Bạo quân đúng là bạo quân mà! Con mà tiếp tục đối tốt với người thì con là chó!]
Uất Trì Hi ỷ vào bản thân còn nhỏ, hơn nữa người khác không nghe được tiếng lòng của mình nên càng không hề kiêng nể gì mà xả một tràng ở trong lòng.
Thế nhưng nàng không biết, những lời này đều bị mọi người nghe thấy.
Đức Vũ Đế:…
Nha đầu thối!
Tên thích khách không thể tin nổi hét lên: "Không thể nào!
"Nếu ngươi không quan tâm đến nàng, tại sao lại mang nàng thượng triều chứ?"
"Tại sao lại ban tên cho nàng, còn ban thưởng nhiều thứ như vậy hả?"
Tên thích khách vốn tưởng mình đã nắm bắt được điểm yếu của Đức Vũ Đế, nhưng ông lại đánh vỡ ảo tưởng này, làm sao hắn ta có thể chấp nhận được đây?
Uất Trì Hi: …
[Huynh đệ à, ngươi muốn điên thì cứ điên, nhưng đừng làm hại ta!]
[Có thể di chuyển đao này ra xa một chút không? Đao kiếm không có mắt nha!]
Đối mặt với sự kích động của tên thích khách, Đức Vũ Đế lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều: "Thì sao?"
"Hài tử nào của trẫm mà không được ban tên, ban thưởng chứ?"
Tên thích khách: …Thế mà hắn ta lại không phản bác được gì!
"Nhưng ngươi đã mang theo nàng thượng triều, có khác biệt!"
Đức Vũ Đế nhún vai: "Nếu ngươi nghĩ vậy mà thấy trong lòng thoải mái hơn, thì cứ nghĩ vậy đi."
Lời này của Đức Vũ Đế dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng đều hoàn toàn không có ý định cứu Uất Trì Hi.
Nhàn phi đứng bên cạnh khóc lóc van xin Đức Vũ Đế: "Bệ hạ, thần thϊếp cầu xin người hãy cứu lấy Hi nhi!"
Tên thích khách nhìn thấy cảnh này, trong lòng đã bắt đầu có chút bối rối.
Hắn ta vốn tưởng rằng, chỉ cần bắt được Uất Trì Hi sẽ đạt được mục đích của mình.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không phải như thế.
Uất Trì Hi thở dài.
[Ôi! Bạo quân sao có thể quan tâm đến người khác chứ? Tên thích khách này điều tra không kỹ! Mang đi, người tiếp theo!]
Đức Vũ Đế: … Rất tốt, lúc này mà vẫn có tâm trạng nói đùa, xem ra khả năng chịu đựng của Hi nhi còn lớn hơn ông tưởng tượng.
Ngay lúc tên thích khách đang căng não để suy nghĩ làm thế nào để Đức Vũ Đế thoái vị, thì Cảnh Hoài An không biết từ lúc nào đã vòng ra sau lưng tên đó, thiếu niên vươn tay chụp lấy cổ tay hắn ta, vặn một cái thật mạnh.
"Áaaa!"
Tên thích khách hét lên một tiếng chói tai, xương cổ tay hắn ta vỡ vụn, đồng thời cũng mất hết sức lực, thanh kiếm trong tay ngay lập tức rơi xuống đất.
Cảnh Hoài An không cho hắn ta có cơ hội phản ứng, trực tiếp đá vào vùng sau đầu gối tên kia, thích khách kêu la thảm thiết, tay còn lại cũng quăng Uất Trì Hi đi. Cảnh Hoài An dường như đã lường trước được động tác này, hắn bay người lên, đỡ lấy Uất Trì Hi rồi ôm nàng vào lòng.
Uất Trì Hi: !!!
Được cứu rồi!
Cảnh Hoài An cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Uất Trì Hi xảy ra chuyện gì, hắn sẽ gặp rắc rối lớn!
Hắn sẽ phải đi bảo vệ đám hoàng tử kia nữa…
Nghĩ đến đã nhức đầu.
Cảnh Hoài An nhìn tên thích khách cứ như đang nhìn kẻ thù của mình vậy.
Chính là ngươi!
Báo hại ta suýt chút nữa là phải đi bảo vệ đám tiểu tử thối kia rồi!
Ánh mắt Cảnh Hoài An cực kỳ lạnh lùng, thiếu niên vung tay áo, ám khí từ trong tay áo hắn bay ra, ghim chặt cẳng chân tên kia xuống đất.
Tên thích khách biết mình không thể chạy trốn, nên muốn nuốt độc tự vẫn, quân Cấm vệ bên cạnh lập tức lao lên bóp chặt miệng hắn ta, móc túi độc ra khỏi miệng.
Vẻ mặt tên thích khách vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, từ trong bóng tối bỗng bắn ra một mũi tên.
Rõ ràng là muốn lấy mạng tên thích khách.
Cảnh Hoài An nhấc chân đá bay một viên đá nhỏ làm cho nó va vào mũi tên, khiến mũi tên lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, cắm thẳng xuống đất ở vị trí bên cạnh.
[Ha! Ngốc nghếch, người mà nam chính muốn giữ lại mạng sống, bọn pháo hôi như các ngươi sao có thể giải quyết được!]