Chương 16

Đức Vũ Đế bực bội nhét cả miếng thịt Đông Pha vào miệng, còn vô cùng tức giận nhai mạnh.

Uất Trì Hi: ...

[Thì ra bạo quân là như vậy sao? Chỉ ăn một miếng thịt Đông Pha thôi mà cứ như đang ăn thịt người vậy.]

Đức Vũ Đế: …

Câm miệng! Con muốn trẫm nhổ ra sao!

Nhàn phi ngồi bên cạnh khó khăn lắm mới nhịn được cười. Nếu ở đây không có nhiều người như vậy thì bà đã đập bàn cười lớn rồi.

Hahaha, Hi nhi nhà bà nói thật hay nha!

Mặc dù những lời này có phần đại nghịch bất đạo.

Nhưng bà lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Ôi! Tiếc quá, giá như bệ hạ có thể nghe được những lời này thì tốt biết bao, chắc chắn người sẽ tức giận đến mức thăng thiên luôn, hahaha.

Ôi không, không được, không thể để bệ hạ nghe những lời này, lỡ người tức giận rồi chém chết Hi nhi luôn thì sao?

Nhàn phi cảm thấy vô cùng may mắn, hên là chỉ có bà mới có thể nghe được tiếng lòng của Hi nhi.

Lúc nãy bà đã chú ý quan sát một chút, không một vị bá quan văn võ nào có thể nghe được tiếng lòng của nàng, kể cả hoàng hậu ngồi ngay bên cạnh bệ hạ cũng không nghe được.

Lúc này bà có thể tạm yên tâm rồi.

Ít nhất trong cung, chỉ có mình mới có thể nghe được!

Sau khi yến tiệc kết thúc, Đức Vũ Đế định bế Uất Trì Hi đi, Nhàn phi vội vàng mỉm cười dành nàng lại: "Bẩm bệ hạ, thần thϊếp xin bế Hi nhi đi gặp mặt mọi người ạ."

Đức Vũ Đế nghĩ đến việc gia tộc họ Diệp hôm nay cũng đến, bèn gật đầu đồng ý.

Nhàn phi lập tức bế Uất Trì Hi rời đi.

Như thể sợ chỉ cần chậm một bước, bà sẽ không thể ôm được con gái đi vậy.

Uất Trì Hi cũng có chút phấn khích, vì Nhàn phi chết sớm, nên tiểu thuyết cũng không mô tả nhiều về gia tộc họ Diệp.

Chỉ là sau này trong tiểu thuyết có nhắc đến, nếu Nhàn phi còn sống, chắc chắn sẽ không để Đức phi lộng hành lâu như vậy.

Còn nói Nhàn phi là cao thủ đấu đá chốn hậu cung.

Uất Trì Hi hứ một tiếng, mẫu thân của mình ngây thơ biết bao nhiêu?

Thế mà tác giả dám nói bà ấy là cao thủ đấu đá chốn hậu cung, xin hỏi người cầm bút viết nên những dòng này có thấy hổ thẹn với lòng không?

Mẫu thân mình rõ ràng là một người vô cùng xinh đẹp lại cực kỳ dịu dàng, tuy rằng thỉnh thoảng có hơi độc ác một chút!

Nhưng mà nói về chuyện Đức Phi, chẳng lẽ có liên quan đến mẫu thân sao? Đáng lý ra người không hề biết mới đúng chứ…

Vậy chuyện của Đức Phi rốt cuộc là ai hạ thủ?

Bất kể là ai thì đều hạ thủ rất đẹp!

Khoan đã, Uất Trì Hi bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề nghiêm trọng, Xuân Hương đâu?

Đã lâu rồi mình không gặp ả ta, chẳng lẽ người này bốc hơi rồi sao?

Điều quan trọng là ngay cả mẫu thân cũng không nhắc đến Xuân Hương!

Không đợi Uất Trì Hi nghĩ kỹ, Nhàn phi đã bế nàng đến trước mặt Diệp phu nhân, bà ấy nở nụ cười dịu dàng: "Ôi, đây là Hi nhi à!"

"Thực là xinh xắn đáng yêu nha, thật khiến người ta yêu thích mà!"

Diệp phu nhân đón lấy Uất Trì Hi, bế nàng trong tay, liên tục nói những lời âu yếm.

"Giống con y như đúc luôn!" Diệp phu nhân nói với Nhàn phi.

Uất Trì Hi: !!!

Tuyệt vời quá đi!

Xem ra sau này dung nhan của mình thực sự sẽ không tệ rồi!

"Lần đầu tiên gặp mặt, ngoại tổ mẫu cũng không có gì tốt để tặng cho cháu."

Vừa nói, Diệp phu nhân một tay đeo cho Uất Trì Hi một chiếc vòng tay bằng vàng.

Uất Trì Hi: !!!

[Ôi chao, sao ngoại tổ mẫu lại khách sáo như vậy chứ!

[Cháu thích màu vàng lắm!]

Nhàn phi nghe được tiếng lòng của nàng, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Mẫu thân à, con bế Hi nhi đi tìm phụ thân đây, để người cũng nhìn xem."

"À, được! Vậy con mau đi đi!"

Diệp phu nhân không ngăn cản, tuy bà ấy cũng không nỡ xa đứa ngoại cháu gái bé nhỏ này, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, lão gia đang rất mong ngóng được gặp Hi nhi!

Nhàn phi bế Uất Trì Hi đến trước mặt Diệp lão gia, trên mặt ông ấy ngay lập tức xuất hiện nụ cười tươi như hoa: "Ôi chao, Hi nhi bảo bối của gia gia đến rồi."

"Thật là đáng yêu."

"Giống gia gia!"

Uất Trì Hi nhìn khuôn mặt của ngoại tổ, trong lòng có chút giật mình.

Ngoại tổ…

Không cần giống đâu ạ!

"Lại đây, ngoại tổ cũng không có gì tốt để tặng cháu, nghe mẫu thân của cháu nói ngoại tôn của gia gia thích Khóa vàng, vậy nên ngoại tổ đã sai người làm một cái cho cháu."

Vừa nói, Diệp lão gia nhét vào tay Uất Trì Hi một chiếc Khóa vàng nặng trĩu.

Cảm nhận được trọng lượng của món quà này, Uất Trì Hi liền nở một nụ cười rạng rỡ.

[Ngoại tổ ơi, người chính là ngoại tổ ruột thịt của cháu!]

Lúc này, nàng mong ước biết bao mình được giống như ngoại tổ……giàu có!