Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách, Cả Nhà Vai Ác Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đức Vũ Đế không biết "văn nghị luận" là gì.

Ông thầm đoán đó có thể là ý nói viết bài văn.

Cúi đầu nhìn lướt qua tấu chương, Đức Vũ Đế bỗng chốc cũng cảm thấy tấu chương này chữ nhiều quá đỗi, dài dòng lê thê như vậy mà không có một câu nào hữu ích.

Chậc.

Lần sau phải bảo bọn họ đừng đưa những bài văn này lên đây nữa mới được!

Nhìn vào đã thấy bực mình!

Sao không viết súc tích lại, viết những thứ có ích chứ?

Tuy nhiên ông bỗng nhớ ra, hôm nay lúc thượng triều, những thần tử kia đều không nghe được tiếng lòng của Hi nhi, nghĩa là chỉ có mình ông mới nghe được.

Ông quả là đặc biệt!

Đức Vũ Đế xem liên tiếp mấy quyển tấu chương, càng xem càng tức giận.

Ông dứt khoát ném tấu chương xuống bàn: "Chuyện cỏn con thế này mà cũng không quyết định được, trẫm cần bọn hắn để làm gì chứ?"

Thái giám đứng bên dưới vội vã quỳ xuống, cả người đều run rẩy.

Hu hu hu, cái vị trí này của bọn họ cũng chẳng sung sướиɠ gì!

Đức Vũ Đế giơ tay xoa bóp ấn đường, trong lòng vô cùng bực bội!

Những quan thần này, chẳng có mấy người là tài giỏi cả!

Đức Vũ Đế không muốn xem tấu chương nữa, nên dứt khoát đứng dậy, ẵm Uất Trì Hi đi tìm Nhàn phi, có lẽ đứa bé này cũng đói bụng rồi.

Uất Trì Hi vừa uống sữa no liền ngủ mất tiêu.

Khi nàng tỉnh dậy lần nữa, đã không còn ở bên cạnh thân mẫu.

Uất Trì Hi: ...

Phụ hoàng của ta có bệnh không vậy?

Không những đưa nàng đi thượng triều, mà còn dẫn mình đi dạo khắp nơi nữa chứ?

"Ngươi cũng có chút bản lĩnh, còn có thể đưa thuộc hạ đến tận nước Nguyên."

"Trẫm thật sự phải nhìn ngươi bằng con mắt khác.”

Giọng điệu của Đức Vũ Đế nhàn nhạt.

Uất Trì Hi: ?

Phụ hoàng của ta đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?

"Nếu đã bị ngươi phát hiện, muốn gϊếŧ muốn chém, rạch da róc thịt gì thì tùy ý ngươi!"

Một giọng nói thiếu niên vang lên, mặt mũi Uất Trì Hi toàn vẻ mơ hồ.

Đây là ai vậy?

Giọng nói nghe cũng rất hay đấy chứ.

"Gϊếŧ ngươi thì có gì thú vị nhỉ?"

Đức Vũ Đế ngồi xuống, Uất Trì Hi ngoái đầu nhìn liền thấy một khuôn mặt tuấn tú. Thiếu niên kia có gương mặt rất thanh tú, vóc dáng lại cao ráo, dù lúc này đang quỳ gối trên đất, trên mặt còn có vết thương, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp trai của người đó.

"Chi bằng ngươi hãy giúp trẫm làm việc đi!"

Uất Trì Hi: ???

Thiếu niên: ???

Vẻ mặt thiếu niên tối sầm lại: "Trước đây ta từng là thái tử nước Nguyệt, ngươi và ta là kẻ thù!"

"Người của ngươi còn gϊếŧ chết phụ hoàng của ta!"

"Vậy mà ngươi lại muốn ta giúp ngươi làm việc sao?"

Thiếu niên hoàn toàn không tin Đức Vũ Đế có thể ngu ngốc đến vậy. Huống hồ, ông hiện giờ cũng đã biết, bên cạnh hắn còn có trợ thủ đắc lực.

Theo lẽ thường, thì càng không dám dùng hắn ta mới đúng.

Đức Vũ Đế thở dài: "Trẫm cũng không muốn dùng ngươi, chỉ là hiện giờ nhân tài trong tay trẫm quá ít."

Lũ ngu như heo kia còn không bằng một đứa trẻ thông minh nữa!

Thiếu niên: ...

Uất Trì Hi: ...

[Phụ hoàng của ta thật lợi hại nha, vậy mà lại muốn lợi dụng con tin nữa chứ!]

Chà, Hi nhi tỉnh lại rồi à?

Đức Vũ Đế nhìn xuống, ông biết Hi nhi luôn biết cách nói những lời khiến mình vui vẻ.

Đưa Hi nhi đi theo là một quyết định sáng suốt.

"Ngươi cũng không cần phải giả vờ với trẫm. Ngươi và Hoàng đế nước Nguyệt không hòa hợp, người của trẫm gϊếŧ hắn, đối với ngươi mà nói đó là chuyện tốt."

"Còn mẫu thân và đệ đệ của ngươi, miễn là ngươi chịu làm việc cho trẫm thật tốt, trẫm có thể cho cả nhà các ngươi đoàn tụ, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn!"

"Trẫm có thể bảo đảm họ sẽ bình an sống hết đời này ở nước Nguyên!"

Cả người thiếu niên run lẩy bẩy.

Hắn biết, nam nhân trước mặt này chắc chắn đã điều tra rõ ràng về mình.

Nếu không, ông cũng không thể biết những chuyện này được!

Uất Trì Hi: ???

[Má ơi, sao phụ hoàng của ta lại biết, nam chính quan tâm đến mẹ và em trai của hắn nhật vậy?]

[Trước kia khi nam chính còn ở nước Nguyệt đã diễn vẻ rất ghét họ mà!]

Đức Vũ Đế nghe vậy có chút tự hào, đây là tin tức ông dùng tiền mua về, dù hắn diễn tốt đến đâu, tất nhiên cũng sẽ có sơ hở.

Chủ yếu là khi hắn nhắc đến phụ hoàng, trong ánh mắt toàn là căm hận, dù đã che giấu rất tốt, nhưng cũng không thể thoát khỏi sự quan sát của Đức Vũ Đế được.

Còn về phần mẫu thân và đệ đệ, hắn luôn né tránh nhắc đến, chỉ vì không muốn bản thân nhớ đến hai người đó. Như vậy có thể thấy, hai người đó mới chính là những người hắn ta thực sự muốn bảo vệ!

Con tin đắn đo suy nghĩ.

(Limee: Mọi người yêu thích thì hãy đề cử cho truyện nhe, và đừng quên cho mình 1 đánh giá 10* nhaaaa~)
« Chương TrướcChương Tiếp »