Sắc mặt Đức Vũ Đế càng ngày càng khó coi.
Doãn Bá Trung ngước mắt lên nhìn Hoàng thượng, càng khiến lòng ông thấp thỏm hơn.
Cái này…
Hình như Hoàng thượng rất khó chịu thì phải!
Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự không thể dung nạp được những bách tính kia sao?
Trong lòng Doãn Bá Trung âm thầm cười khổ.
Dù ông đã cầu xin được cởi giáp về quê, cũng không thể khiến Hoàng thượng an tâm sao?
"Hiện tại khanh đang ở tuổi tráng niên, cởi giáp cái gì, về quê làm chi?"
Đức Vũ Đế hắng giọng, dù cố gắng khiến giọng mình ôn hòa hơn, nhưng bản tính ông vốn đã như vậy, nên lời nói ra vẫn rất lạnh lùng.
Người vốn muốn chứng minh cho con gái thấy mình không phải bạo quân, bạo quân: ...
Thôi được rồi.
Trong lòng Doãn Bá Trung vô cùng lạnh lẽo, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn lấy mạng của ông ta sao?
Hôm nay định mệnh của mình là phải chết ở đây sao?
Khi ông đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, lại nghe thấy Hoàng thượng một lần nữa cất lời: "Bách tính kia đều vô tội, trẫm sao có thể là người tàn bạo như vậy chứ?"
Dừng lại một chút, Đức Vũ Đế tiếp tục nói: "Hiện tại trong triều đình, đúng là có những lời phê bình kín đáo về trẫm. Nhưng trẫm hỏi khanh này, trẫm thật sự là một bạo quân sao?”
"Có người nào trẫm gϊếŧ là người tốt không?"
Tuy Đức Vũ Đế đang nói với Doãn Bá Trung, nhưng trong lòng lại nghĩ: Hi nhi có nghe không! Phụ hoàng không phải bạo quân!
Doãn Bá Trung cẩn thận suy ngẫm thật kỹ, những người Đức Vũ Đế gϊếŧ quả thực đều không phải là quan tốt.
"Những bách tính kia nên được dàn xếp ra sao, trẫm chắc chắn rằng trong lòng khanh cũng đã rõ. Trẫm cũng không tin tưởng ai khác, vậy việc này giao cho ái khanh lo liệu đi!"
"Doãn ái khanh lập được công lớn như vậy, trẫm phải ban thưởng cho khanh mới được. Vậy phong khanh làm Uy Vũ Đại tướng quân, ban đất phong: thành Trường Nguyên, còn những ban thưởng khác, hồi phủ chờ thánh chỉ đi!"
"Ái khanh hãy xem xét binh lính dưới trướng, ai lập được chiến công lớn thì báo với Lại Bộ, đề bạt chức quan cho họ. Những việc vặt vãnh này, trẫm không muốn nhọc tâm nên giao cho khanh lo liệu."
"Còn những chiến sĩ đã hy sinh trong chiến tranh, khanh hãy xem xét phụ cấp cho thỏa đáng. Trẫm tin tưởng khanh sẽ làm tốt việc này."
"Có thể hoàn thành chứ?"
Mặt mũi Doãn Bá Trung tràn đầy kinh ngạc, ông không ngờ rằng, Hoàng thượng không những không giáng chức, không gϊếŧ ông, mà còn phong cho mình tước hiệu và lãnh địa...
Phải biết rằng, những bậc đế vương trước đây rất kiêng kỵ các vị tướng quân, chưa bao giờ ban cho họ tước hiệu và lãnh địa, cùng lắm là chỉ ban thưởng vàng bạc mà thôi.
Doãn Bá Trung bỗng chốc nhận ra, lòng trung thành của mình đã đặt đúng chỗ rồi!
Lãnh địa dù lớn hay nhỏ, giàu có hay nghèo túng đối với ông đều không quan trọng, điều quan trọng là sự ghi nhận này!
Hơn nữa Hoàng thượng còn cho phép ông đề bạt binh lính dưới trướng, đây là điều mà trước đây chưa từng có vị vua nào làm...
Thông thường, việc thăng quan tiến chức đều do Lại Bộ lo liệu.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, hạ thần nhất định sẽ dốc hết sức mình hoàn thành tốt nhiệm vụ!"
Doãn Bá Trung rưng rưng nước mắt!
Ông vô cùng cung kính quỳ xuống dập đầu: "Thần tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Uất Trì Hi rất kinh ngạc.
【Đây, đây, đây... thật sự là phụ hoàng của ta sao?】
Đức Vũ Đế: Hừ, không ngờ chứ gì!
Trẫm đã nghe lời khuyên!
Nếu Doãn Bá Trung vừa giỏi vừa trung thành, sao lại không giữ bên mình chứ?
Ở chỗ của ông, chỉ cần là hiền thần đều có thể được trọng dụng!
Doãn Bá Trung vui mừng hớn hở ra về, ông vừa đi ra ngoài đã thấy Tô thừa tướng vẫn còn đang đứng ngoài cửa cung, lão già nhìn thấy ông đi ra lập tức cười lạnh: "Ngươi cũng đừng vội đắc ý."
"Trên đời này, có bao nhiêu vị đại tướng sống được đến trăm tuổi già chứ?"
"Giờ đây nước Nguyệt đã bị hạ, chuyện ngươi ngã xuống chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
Doãn Bá Trung cũng có tính khí, ông cười lạnh: "Chuyện khác thì ta không biết, nhưng ít nhất con gái của ta cũng không muốn hại Hoàng thượng!"
Tô thừa tướng tức giận đến mức sắp ngã ra sau, suýt nữa thì ngất xỉu luôn ở đó.
"Ngươi... ngươi... ngươi..."
Ngón tay Tô thừa tướng run rẩy chỉ vào Doãn Bá Trung, qua nửa ngày vẫn không nói được lời nào.
Doãn Bá Trung thoải mái cười lớn, thong thả bước đi.
Tô thừa tướng: ...
Khốn kiếp, món nợ này, ông ta sẽ ghi nhớ!
...
Uất Trì Hi vươn vai, ngáp một cái duyên dáng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tấu chương, trước mắt nàng liền hoa hết cả lên
[Bản tấu chương này sao lại nhiều chữ như vậy? Viết cứ như văn nghị luận vậy!]