Chương 40: Cái cây này có thù với tôi

Giản Thành Hi cảm thấy hình tượng của mình sắp sụp đổ, cậu đứng lên bóp eo nói: “Nói bừa, ba khóc nhè lúc nào chứ!”

Ngay khi cậu muốn cứu vãn lại chút tôn nghiêm của mình.

Lệ Trầm ngồi trên tảng đá ngẩng mặt lên, cậu bé trầm tĩnh mở miệng nói: “Tháng trước, ba hái trái cây bị đυ.ng vào cánh tay nên khóc, buổi chiều tuần trước, ba mang bọn con đi bắt thỏ, lúc chế tạo bẫy bị đâm vào tay đã ngồi trong bụi cỏ bên kia khóc rất lâu, còn có hôm trước...”

???

Tiểu tử con sao lại có trí nhớ tốt như vậy chứ?

Chẳng lẽ người ba già này của con không cần mặt mũi sao?

Giản Thành Hi thẹn quá hóa giận, cố gắng nhẹ giọng giải thích: “Tiểu Trầm à, không phải ba khóc nhè, đó là do cát lọt bay mắt ba thôi!”

Lệ Trầm và Lệ Tỏa Tỏa nhìn nhau.

Ngay khi Giản Thành Hi còn muốn mở miệng níu kéo lại chút tôn nghiêm, hai bím tóc sừng dê nho nhỏ rơi xuống, cúi người tiến đến bên tai anh trai, giọng trẻ con non nớt nói: “Thôi đi anh, cứ coi như là như vậy đi, nếu không lát nữa ba bối rối, lại phải trốn trong bụi cỏ khóc đó.”

???

Hai đứa còn dám lớn tiếng hơn nữa không?

Giản Thành Hi rưng rưng nuốt xuống câu này, tất cả đều do cái thể chất không chịu thua kém này của nguyên chủ, muốn mất mặt cũng là nguyên chủ mất mặt, không có nửa xu liên quan đến Giản Thành Hi cậu!

...

Sau khi đặt đứa bé sang một bên, Giản Thành Hi hóa bi thương thành động lực trèo lên hái trái cây.

Sau khi hái xong quả đầu tiên, cậu cầm lấy một quả bỏ vào trong miệng nếm thử, ăn rất chua, ăn một miếng cũng rất khó nuốt xuống, cậu chịu đựng bị chua đến mức nhe răng trợn mắt tiếp tục nếm thử, kết quả mỗi một gốc cây ăn quả này cơ bản đều không có gì khác nhau, giống như là quả ngọt trước đó không lâu bọn họ từng ăn được là một giấc mộng, chẳng lẽ lần đó thực sự chỉ là ngoài ý muốn thôi hay sao?

Trong lòng Giản Thành Hi khó tránh khỏi sinh ra vài phần cảm giác suy sụp.

Ngay tại thời điểm cậu chuẩn bị từ bỏ - -

Hệ thống mở miệng nói: [Không phải vẫn còn một cái cây cuối cùng sao, tại sao không thử xem?]

“Lần trước cánh tay tôi bị đυ.ng đau chính là do cái cây ăn quả này.” Giản Thành Hi xoa xoa cánh tay còn xanh lè: “Cái cây ăn quả này đặc biệt không dễ bò, còn có thù oán với tôi.”

Hệ thống im lặng.

Đây là cây ăn quả cuối cùng rồi, Giản Thành Hi có chút muốn trở về, nhưng sau khi do dự vài lần, cậu không dám mạo hiểm đau đớn khi bị đυ.ng phải, nhưng vừa nghĩ tới tiền trong nhà chỉ còn lại năm mươi tệ mà cách cuối tháng còn hơn mười ngày, nếu như không nghĩ được cách nào kiếm được tiền, cậu cùng hai đứa nhỏ rất nhanh sẽ phải uống gió tây bắc, mặc dù chỉ là hy vọng xa vời, cậu cũng phải thử một lần.

Giản Thành Hi hít một hơi thật sâu, một lần nữa bắt đầu leo cây.

Cái cây này thật sự rất khó bò, cậu cẩn thận leo lên từng li từng tí, hái mấy quả nhỏ còn xanh ở mấy chỗ đỉnh cao nhất, do dự một chút rồi lau vào góc áo cắn một miếng, lông mày vốn đang nhíu lại chuẩn bị chịu đựng vị chua mãnh liệt, nhưng dừng lại một lát mắt cậu có chút ngoài ý muốn sáng lên!

Nó có vị ngọt.

Là vị ngọt đã lâu không thấy.

Quả của cây này thật sự rất ngọt!