Nếu đã quyết định xuất phát, nhất định phải sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ.
Lúc Giản Thành Hi lên lầu thời gian còn sớm, đứa nhỏ vẫn còn đang buồn ngủ, lúc cậu lên lầu Lệ Tỏa Tỏa cùng Lệ Trầm cũng vừa mới tỉnh, cậu đi qua giúp đứa nhỏ mặc quần áo tử tế, thuận tiện dặn dò: “Hôm nay ba muốn đi chợ bán trái cây, hai người các con ngoan ngoãn ở nhà chơi, không nên chạy loạn.”
Lệ Tỏa Tỏa có chút ỷ lại nói: “Ba có thể dẫn chúng con đi cùng không?”
Giản Thành Hi trả lời: “Con và anh trai còn nhỏ, trong chợ nhiều người sẽ lộn xộn không an toàn, chân của anh trai còn chưa khỏi, không thể đi lại nhiều.”
Lệ Tỏa Tỏa nhu thuận gật đầu, xem như đáp ứng.
Giản Thành Hi lại quay đầu nhìn Lệ Trầm.
Cậu bé ngồi bên cửa sổ đã tự mình mặc quần áo xong, nhưng đôi chân đặt ở trên giường kia quả nhiên khôi phục không được tốt lắm như lời bác sĩ nói, mấy ngày nay đi đường cơ bản đều phải dựa vào người đỡ, nếu không sẽ dễ dàng ngã sấp xuống. Nhưng đứa nhỏ này có tính cách mạnh mẽ, cũng không thích tỏ ra yếu đuối, cũng không quá thích người đỡ, ngày thường tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng tính tình càng ngày càng trầm mặc.
Giản Thành Hi nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng.
Nếu không phải nguyên chủ tiêu hết sạch tiền trong nhà, nói không chừng lúc này đã có thể cho đứa trẻ điều kiện trị liệu tốt hơn, cậu bé cũng sẽ không bị như thế.
Trong lòng Giản Thành Hi tính toán nếu như lần này bán hết được trái cây, cậu sẽ dứt khoát lên núi tìm một khúc gỗ làm cho đứa nhỏ một cái xe lăn hoặc là cái gậy chống, như vậy cũng không tệ.
“Tỏa Tỏa và anh trai ngoan ngoãn ở nhà nhé.” Giản Thành Hi mỉm cười mở miệng nói: “Ba về sẽ mang đồ ăn ngon về cho hai đứa.”
Lệ Tỏa Tỏa lại nắm chặt góc áo cậu nói: “Con không cần đồ ăn ngon.”
Giản Thành Hi nghi hoặc quay người lại.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt gầy yếu của con gái mình là biểu cảm nghiêm túc, thân hình nho nhỏ có chút yếu ớt, cúi đầu dựa vào cậu nói: “Ba hãy về sớm một chút.”
Hình như cho tới bây giờ đứa nhỏ vẫn luôn không có cảm giác an toàn.
Trong lòng Giản Thành Hi lại đau lòng thêm vài phần, cậu cầm lấy tay đứa nhỏ, hăng hái dạt dào mở miệng nói: “Yên tâm đi Tỏa Tỏa, nếu như con thật sự nhớ ba, thì hãy chơi một trò chơi, đây chính là trò chơi đếm thỏ, trong lòng con nhẩm đếm thỏ, chờ đến khi mặt trời lặn, ma pháp thỏ thỏ sẽ có hiệu lực, ba sẽ xuất hiện!”
Lệ Tỏa Tỏa trầm mặc: “...”
Ba ơi, ba trưởng thành lên đi.