Ôn Giản đối với chuyện phụ mẫu ép lấy tân nương tử trong lòng không có chút bận tâm, ánh nến đỏ sẫm chiễu rõ khuôn mặt tuấn tú vô cảm, thêm mấy phần thờ ơ, hắn mím môi, dường như sợ nàng nghe không hiểu, không kiên nhẫn mà giải thích: “Nói dễ hiểu một chút, ta sẽ không đυ.ng ngươi, ngươi cũng đừng gây sự kiếm chuyện với ta.”
Những lời này cũng là những gì Quý Tang muốn.
Che dưới lớp khăn trùm đầu màu đỏ, giọng nói của Quý Tang mềm mại, ngoan ngoãn trả lời: “Được.”
Nửa tháng sau.
Một vật hình trụ mơ hồ xuất hiện trên cái bụng mỏng manh non nớt của Quý Tang, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên kêu khóc: “A… Ôn Giản, chàng nói chàng phải học tập chăm chỉ thi lấy công danh mà...Ưm, chậm chút..."
Đôi mắt đen sâu thẳm của Ôn Giản chăm chú nhìn cự vật thô to xỏ xuyên qua con đường nhỏ trắng nõn của thê tử, trầm giọng nói: “Công danh có gì vui, vi phu chỉ muốn cùng tiểu nương tử mỗi đêm vui vẻ mà thôi.”