Chương 7: Sự nghiệp

Bên kia, Đỗ Nguyên Triết mới vừa tiễn Vệ Lăng Lăng đi thì nhận được điện thoại của trợ lý Bé Mập.

“Kịch bản? Kịch bản gì?”

Đỗ Nguyên Triết hơi ngây ra.

Bé Mập nói: “Cậu hai, chính là kịch bản em đưa cho cậu mấy ngày hôm trước đó. Anh Lưu bảo em hỏi cậu là có nhận nhân vật này hay không.”

Đỗ Nguyên Triết cẩn thận suy nghĩ, hình như thực sự có việc này.

“Tôi còn chưa quyết định được. Ngày mai cậu đi đón tôi đến công ty, đến lúc đó tôi sẽ nói với anh Lưu.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Đỗ Nguyên Triết nhìn bàn trà trước mặt, hơi cúi đầu thì thấy được một quyển kịch bản dưới bàn trà.

Ba chữ “Truyện Vân Lan” to rõ ràng in trên bìa.

Kịch bản này sau khi đến tay nguyên chủ thì bị “anh” vứt bừa dưới bàn, chừa từng mở ra xem.

Nguyên chủ tuy rằng tốt nghiệp khoa diễn xuất, nhưng kỹ thuật diễn xuất bình thường, cũng không có hứng thú với diễn xuất lắm. Lúc trước “anh” chọn khoa diễn xuất chỉ vì hứng thú nhất thời, nếu không phải vì muốn gần Vệ Lăng Lăng hơn, "anh” chắc là sẽ sẽ không vào giới giải trí. Làm một chức vị ở công ty nhà mình, nằm chờ nhận tiền chia hoa hồng phù hợp với "anh” hơn.

Trong giới nhà giàu ở Yên Thành, khi nhắc đến cậu hai Đỗ, thì mọi người thường hay thích dùng từ “bất cần đời” để diễn tả “anh”. Đối với bất kỳ thứ gì, “anh” cũng đều có thái độ chơi bời, như thể không hề quan tâm. Đối với diễn xuất "anh” càng khuyết thiếu sự kiên nhẫn, chỉ thích diễn một vài nhân vật không có nhiều lời thoại lắm, tùy ý ứng phó, hoàn toàn không có tự giác khi làm diễn viên.

Nhưng hành vi khác người như vậy lại thu hút không ít fans.

Đỗ Nguyên Triết cũng không bất ngờ vì điều này. Kiếp trước anh cũng lăn lộn trong giới giải trí, đã hiểu quá rõ về chuyện fans có thể kỳ lạ đến mức nào, ngay cả những kẻ phạm tội cũng có fans mà. Nguyên chủ chẳng qua chỉ là lười biếng tiêu cực, cũng không có vết đen lớn nào, có fans là rất bình thường.

Dù sao thì thời buổi này, giá trị nhan sắc chính là chính nghĩa.

Nhìn kịch bản trong tay, Đỗ Nguyên Triết khẽ cười một tiếng, đây có lẽ là điểm lợi lớn nhất dành cho anh sau khi xuyên qua.

Ở điểm nào đó, anh rất giống nguyên chủ, những chuyện mà họ cảm thấy hứng thú đều không nhiều lắm, nguyên chủ chấp nhất với Vệ Lăng Lăng, còn anh chấp nhất với việc diễn xuất.

Đối với Đỗ Nguyên Triết mà nói, thông qua diễn xuất để suy diễn cuộc đời của một người, là một trong những sở thích không nhiều lắm của anh. Chỉ tiếc là kiếp trước anh vẫn luôn bình bình, không có quyền lựa chọn kịch bản, chỉ có thể đóng liên tục các vai quá tương đồng, không thể tận hứng.