Chương 6

Tầng 14 Thiên Ảnh Entertainment, văn phòng của Lưu Húc

Lưu Húc đã biết chuyện hôm nay Đỗ Nguyên Triết muốn đến từ chỗ Bé Mập, nhìn thấy anh cũng không kinh ngạc. Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi, cười nói: “Nguyên Triết sao lại rảnh đến công ty thế?”

Đỗ Nguyên Triết ngồi đối diện Lưu Húc, nói thẳng vào chủ đề: “Tôi đã đọc “Truyện Vân Lan” rồi, tôi muốn đóng Lạc Tầm.”

Lưu Húc kinh ngạc, hỏi: “Cậu chắc chắn à?”

Là một người đại diện làm hết trách nhiệm, Lưu Húc cũng đã đọc “Truyện Vân Lan”, anh ta biết Lạc Tầm là nhân vật nhiều cảnh quay nhất ngoài nam nữ chính, nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến để Đỗ Nguyên Triết đóng nhân vật này.

Lạc Tầm là vai ác lớn nhất trong bộ phim, còn là kẻ cố chấp điên cuồng. Nhân vật này cũng không dễ đóng, nếu không nắm chắc thì sẽ dễ diễn thành kẻ bị bệnh tâm thần không biết tên.

Đỗ Nguyên Triết nói: “Tôi còn chưa đến mức lấy loại chuyện này để nói đùa với anh Lưu.”

Lưu Húc ngồi thẳng dậy, nói: “Nguyên Triết, cậu nên biết “Truyện Vân Lan” có nguyên tác, Lạc Tầm trong nguyên tác có danh tiếng không kém gì nam chính, thậm chí lần này sau khi có tin cải biên thành phim truyền hình, có không ít fans nhắn cho biên kịch muốn đổi Lạc Tầm thành nam chính.”

“Diễn vai Lạc Tầm đương nhiên sẽ làm tăng độ nổi tiếng, nhưng nhân vật này quá phức tạp, nếu không đạt được sự mong chờ của khán giả, thì dễ bị phản tác dụng. Đến lúc đó, hình tượng cậu giữ gìn hiện giờ sẽ lập tức sụp đổ.”

Fans là một quần thể rất phức tạp. Khi họ thích mình thì sẽ đưa mình lên tận mây xanh, không chấp nhận bất kỳ lời nói xấu nào về mình, nhưng khi họ không thích mình nữa, họ sẽ hạ bệ mình không thương tiếc, chẳng hề nhớ tình cũ.

Lưu Húc sợ rằng cậu ấm nhà giàu này sẽ không chịu nổi cảnh bị cả mạng xã hội công kích, nên tiếp tục nói: “Nguyên Triết, nếu cậu muốn diễn vai có nhiều đất diễn, chúng ta vẫn còn nhiều lựa chọn. Tôi có vài kịch bản phim học đường, cậu muốn diễn vai nam chính cũng không phải là không được.”

Giới giải trí suy cho cùng vẫn là do vốn đầu tư của tư bản quyết định, Đỗ Nguyên Triết không nổi tiếng lắm nhưng gia thế của anh rất vững. Tuy nhà họ Đỗ chưa từng đặt chân vào ngành giải trí, nhưng chỉ là một vai nam chính, Lưu Húc tin rằng sẽ có nhiều người sẵn sàng nể mặt nhà họ Đỗ.

Đỗ Nguyên Triết hiểu nỗi băn khoăn của Lưu Húc, nhưng anh không có ý định thay đổi quyết định. Anh cười nói: “Dù sao thì tôi cũng tốt nghiệp từ khoa biểu diễn, anh Lưu chẳng lẽ không tin tôi đến thế sao?”

Lưu Húc nhất thời không nói gì.

Chỉ dựa vào biểu hiện của nguyên chủ trong ba năm này, Lưu Húc đúng thật là không tìm thấy lý do để tin tưởng anh.

Đỗ Nguyên Triết cũng biết đức hạnh của nguyên chủ. Anh nói: “Anh Lưu, mấy năm nay tôi đều đóng các nhân vật nhỏ, trên cơ bản là đều không cần kỹ thuật diễn xuất. Nếu anh vì thế mà phủ nhận tôi thì không công bằng lắm.”

Lưu Húc thở dài hết cách với anh, anh ta cũng không biết cậu ấm nhà giàu này rốt cuộc đã đứt sợi dây thần kinh nào, mà giờ lại sửa bộ dạng lười biếng tiêu cực trước đây, muốn nghiêm túc diễn xuất.

Nhưng việc diễn xuất này không phải là mình cứ nghiêm túc là có thể làm tốt.

Đỗ Nguyên Triết cũng biết chỉ khua môi múa mép thì không thuyết phục được Lưu Húc, nên tiếp tục nói: “Nếu không thì như vậy đi. Tôi đi tham gia thử vai, nếu đạo diễn nói được thì cứ xác định như vậy, thế nào?”

Ở Thiên Ảnh Entertainment, trong đông đảo các người đại diện, Lưu Húc có thể xếp trong top 3, Đỗ Nguyên Triết cần các mối của anh ta. Nếu như không cần thiết thì Đỗ Nguyên Triết không muốn làm hỏng mối quan hệ với anh ta.

Hơn nữa, Lưu Húc cũng vì muốn tốt cho anh. Đóng hỏng vai Lạc Tầm thì hậu quả đúng thật là rất nghiêm trọng, không thể cứ anh nói thì Lưu Húc phải tin, khua môi múa mép thì ai cũng biết, quan trọng là có khả năng làm được thật hay không.

Lưu Húc biết mình không thay đổi được quyết định của Đỗ Nguyên Triết, thấy Đỗ Nguyên Triết bằng lòng đi tham gia thử vai, còn không ngang ngược quá, nên anh ta nói: “Vậy cứ làm theo lời cậu nói đi.”

“Cậu cũng biết “Truyện Vân Lan” là hạng mục của công ty chúng ta, theo lý thì sẽ tiến hành thử vai trong nội bộ công ty trước, ngoài nam nữ chính đã xác định từ trước, các nhân vật khác đều sẽ có thử vai. Thời gian thử vai là ba ngày sau, cậu nhân khoảng thời gian này chuẩn bị một chút, đến hôm đó, tôi sẽ dẫn cậu đi thử vai.”

Trong ngành sản xuất có quy định bất thành văn, cứ là hạng mục của công ty mình, thì cho dù hợp tác với đạo diễn nào cũng phải chọn diễn viên trong công ty trước. Dù sao thì nước phù sa cũng không chảy ruộng ngoài, tìm không thấy người phù hợp trong công ty thì mới có thể công khai thử vai ngoài giới giải trí.

Đây cũng là lý do rất nhiều ngôi sao muốn vào công ty lớn, có đôi khi cơ hội quan trọng hơn thực lực nhiều.

Đỗ Nguyên Triết gật đầu: “Được.”

Với anh mà nói, chỉ cần thuyết phục được Lưu Húc thì tất cả những chuyện khác đều dễ nói.

“Đúng rồi, nam chính đóng bộ phim này là Trịnh Tiêu.”

Trịnh Tiêu là tiểu sinh* đang nổi của Hoan Hành Entertainment, gần đây Hoan Hành Entertainment đang nâng đỡ cậu ta. Tuy “Truyện Vân Lan” là phim chính kịch xoay quanh nữ chính, nhưng nam chính cũng là nhân vật rất có sứt hút, hơn nữa nam diễn viên càng dễ thu hút fans hơn. Hoan Hành Entertainment tốn rất nhiều công sức để lấy được nhân vật nam chính này, có thể thấy tham vọng của họ, chắc là muốn nâng đỡ Trịnh Tiêu lên vị trí tuyến một.

(*Tiểu sinh: nam diễn viên trẻ tuổi, chuyên đóng các vai trẻ trung.)

Lưu Húc nói chuyện này, chủ yếu là vì nguyên chủ không thích người của Hoan Hành Entertainment. Tuy rằng nguyên chủ giấu chuyện mình thích Vệ Lăng Lăng rất kỹ, nhưng "anh” không hề che giấu việc mình ghét Tưởng Triệt Lâm, ngay cả nghệ sĩ của Hoan Hành Entertainment cũng không có thiện cảm.

Lời này của Lưu Húc là để nhắc nhở Đỗ Nguyên Triết, nếu thật sự muốn diễn vai Lạc Tầm, thì không thể tránh việc hợp tác với Trịnh Tiêu, để anh chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Đỗ Nguyên Triết không hề để ý chuyện này. Nực cười, anh đâu phải nguyên chủ, cho dù cả đoàn phim toàn là người của Hoan Hành Entertainment, anh cũng không ngại.

Chỉ cần không liên quan đến hai người Vệ Lăng Lăng và Tưởng Triệt Lâm, thì Đỗ Nguyên Triết đều không muốn để ý đến. Anh là diễn viên chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không tự tiện thêm đất diễn.