Chương 27: Cô ta đã biết

Hạ Ngưng Mịch không cho Đỗ Nguyên Triết cơ hội suy nghĩ miên man, cô tiếp tục tấn công: “Nếu anh không biết nói gì, thì tôi có thể gợi ý cho anh - nữ chính Vệ Lăng Lăng.”

Con ngươi Đỗ Nguyên Triết phóng đại, biết đã không thể che giấu được nữa.

[Cô ta thật sự đã biết]

Đỗ Nguyên Triết ngẩng đầu nhìn Hạ Ngưng Mịch, nhíu mày nói: “Cô đã biết điều gì?”

Hạ Ngưng Mịch lạnh nhạt nói: “Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là anh có thể nói cho tôi cái gì.”

“Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ nói cho cô?”

“Tôi nghĩ rằng chắc là tổng giám đốc Đỗ sẽ rất muốn biết con trai mình đi đâu.”

“Cô đang đe dọa tôi?”

[Đâu phải tôi làm anh ta biến mất, cô cho rằng tôi muốn đến đây chắc]

Hạ Ngưng Mịch nhìn vào đôi mắt anh, nói: “Tôi chỉ muốn biết một vài chuyện thôi. Chuyện này đối với anh mà nói thì không tổn thất gì.”

Đỗ Nguyên Triết lắc đầu: “Cô sai rồi, nếu cô biết chuyện gì thì tôi sẽ rất nguy hiểm.”

[Thêm một biến số biết cốt truyện, thì tình tiết tiến triển tiếp theo có thể sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó, tôi còn giữ gìn sự phát triển của cốt truyện kiểu gì được nữa]

Cốt truyện?

Có nam nữ chính lại còn có cả cốt truyện?

Đây rốt cuộc là chuyện gì!

Trong lòng Hạ Ngưng Mịch hiện lên một suy đoán hoang đường, nhưng sao có thể như vậy được, cô nhớ rõ những chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn của mình, tất cả đều chân thật như thế, sao có thể là hư ảo?

Trên mặt Hạ Ngưng Mịch không có thay đổi biểu cảm, cô đã hiểu đại khái nỗi băn khoăn của Đỗ Nguyên Triết. Cô im lặng cân nhắc trong chốc lát rồi nói: “Tôi không có hứng thú với những người khác. Anh chỉ cần nói cho tôi, cốt truyện về tôi đi theo hướng gì, tôi nghĩ như vậy chắc là sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với anh.”

Cô nhớ rõ trong suy nghĩ của Đỗ Nguyên Triết, cô được định vị là vai phụ.

Đỗ Nguyên Triết đã chết lặng, Hạ Ngưng Mịch đã biết quá nhiều. Anh lại lắc đầu: “Tôi không thể nói.”

Ánh mắt Hạ Ngưng Mịch trở nên lạnh lùng.

Đỗ Nguyên Triết vội giải thích: “Tôi thật sự không thể nói, mỗi người đều không phải sự tồn tại độc lập. Sự thay đổi của cô sẽ gây ra sự thay đổi cho những chuyện khác.”

Hạ Ngưng Mịch như đang suy ngẫm: “Xem ra tương lai của tôi cũng không tốt lắm.”

Nếu sau này cô thuận buồm xuôi gió, thì cô biết trước cũng chẳng sao. Giờ Đỗ Nguyên Triết dè chừng như vậy, nghĩa là tương lai của cô chắc chắn sẽ không tốt, thậm chí còn rất tồi tệ.

Sắc mặt Đỗ Nguyên Triết cứng đờ.

[Đệt, vẫn bị dụ nói ra, người phụ nữ này thật đáng sợ]