Trong quá trình chờ đồ ăn, Đỗ Nguyên Triết quan tâm hỏi: “Lăng Lăng, gần đây thân thể em có khỏe hơn không?”
Vệ Lăng Lăng nói: “Vốn bởi vì đóng phim nên tôi quá mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là không sao hết.”
“Lúc trước em liều mạng quá, dù có nhiều kịch bản thì em vẫn phải chú ý đến sức khỏe mình hơn.”
Vệ Lăng Lăng nghe thấy lời của cậu ấm này, cười nói: “Chẳng lẽ để tôi giống như anh à? Một năm chỉ đóng một, hai bộ phim, lời thoại lại còn ít đến đáng thương? Có phải là anh đã quên rằng tôi còn phải nuôi mẹ mình không.”
Từ sau khi Vệ Lăng Lăng có chút danh tiếng, cô ấy đã chuyển mẹ Vệ sang một viện điều dưỡng tốt hơn, chi phí ở nơi đó không hề rẻ, lấy thù lao đóng phim hiện giờ của cô ấy thì còn chưa đến lúc có thể nằm yên hưởng thụ.
“Tôi không nói lại được em. Em nhớ quan tâm đến sức khỏe của mình là được.”
Đúng lúc này, đồ ăn được bê lên, hai người tạm thời dừng câu chuyện, chờ người phục vụ đi ra ngoài, Vệ Lăng Lăng mới nói: “Nguyên Triết, tôi nghe nói là anh muốn diễn“Truyện Vân Lan”?”
Chuyện Thiên Ảnh Entertainment sắp sửa quay “Truyện Vân Lan” đã lan truyền trong giới giải trí, rất nhiều fans đều đang chờ kết quả thử vai.
Đỗ Nguyên Triết ung dung gắp thịt bò, nói: “Tưởng Triệt Lâm nói cho em à?”
Vệ Lăng Lăng lắc đầu, cảm xúc hơi trầm xuống: “Gần đây tôi cũng chưa gặp anh ấy, là Trịnh Tiêu nói.”
Trịnh Tiêu là nam chính của“Truyện Vân Lan”, biết trước về người được chọn vào vai Lạc Tầm cũng không bất ngờ.
Vệ Lăng Lăng không muốn bị Tưởng Triệt Lâm gây ảnh hưởng đến tâm trạng nên cố ý trêu chọc: “Cậu hai Đỗ thấy làm cá mặn* đủ rồi, nên định xoay người à?”
(*Cá mặn: người lười biếng, nằm im một chỗ, không muốn làm gì.)
Đỗ Nguyên Triết cười nói: “Tôi đúng là đang có ý này.”
Vệ Lăng Lăng trợn trắng mắt: “Anh cảm thấy tôi rất dễ lừa hả?”
Đỗ Nguyên Triết đặt đũa xuống, dùng giọng điệu trầm trọng, nói: “Gần đây nhìn số tiền mãi mãi không tiêu xong trong thẻ ngân hàng, tôi bỗng cảm thấy cuộc đời không có ý nghĩa gì nên tôi quyết định thay đổi cách sống.”
Nghe Đỗ Nguyên Triết làm ra vẻ Versailles*, Vệ Lăng Lăng đột nhiên muốn đá anh xuống tầng.
(*Versailles: chỉ người ra vẻ khiêm tốn, nhưng khiêm tốn quá thành ra tự đại.)
“Nguyên Triết, điều quan trọng nhất với nghệ sĩ như chúng ta là duy trì dáng người, hay là lát nữa ăn xong, chúng ta đi phòng tập gym đi?”
“Khụ khụ, chỉ đùa một chút thôi, chỉ đùa một chút thôi.” Đỗ Nguyên Triết lại cầm đũa lên.