Chương 21

Đỗ Nguyên Triết về nhà là để rảnh rang hơn, kết quả vừa mới về hai ngày đã bị Đỗ Vĩnh Lương quăng cho một tấm thiệp mời. Ông nói: “Đêm mai có một bữa tiệc từ thiện, con tham gia thay ba.”

Đỗ Nguyên Triết thắc mắc: “Những việc này không phải nên do anh cả đi sao?”

Những việc liên quan đến hình tượng của doanh nghiệp thì đều do Đỗ Nguyên Văn tham dự.

“Anh con đi công tác, không rảnh.”

Đỗ Vĩnh Lương nhíu mày, nói: “Đừng nói với ba là chút việc nhỏ này con cũng không làm được nhé?”

“Sao mà thế được!” Đỗ Nguyên Triết cầm thiệp mời: “Chỉ là đi tiêu tiền thôi mà, việc này con rất giỏi.”

“Nhưng con không có tiền!”

Đỗ Vĩnh Lương ghét bỏ lườm anh, ông lấy một tấm séc ra từ trong ví tiền: “Ba đã chuẩn bị trước rồi.”

5 triệu!

Ánh mắt Đỗ Nguyên Triết sáng lên, nhanh chóng nhận tấm séc, nói bằng giọng to lớn vang dội: “Con đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Hiếm khi ông già nhà mình hào phóng như thế, anh không tham ô một, hai triệu thì đúng là có lỗi với tấm séc này.

Trong một năm ở Yên Thành sẽ tổ chức rất nhiều tiệc tối từ thiện, không thể lần nào cũng rải bó lớn tiền, nên có chút ý tứ là được.

Lấy giá trị của Tập đoàn họ Đỗ, một lần có tiệc từ thiện là quyên góp mấy triệu cũng coi như say mê việc công ích lắm rồi, không ai nói ra nói vào gì được.

Đỗ Vĩnh Lương thấy phản ứng của Đỗ Nguyên Triết, không hiểu sao lại hơi áy náy. Ông nghĩ thầm, lúc trước có phải đã ép nó tàn nhẫn quá hay không, có tý tiền triệu mà nó đã vui như vậy.

Sau khi suy nghĩ, Đỗ Vĩnh Lương nói: “Lần này về thấy con cũng chín chắn hơn. Chuyện này rất tốt, nghĩa là con đã trưởng thành, sau này con sẽ phải dùng tiền cho nhiều việc, ba sẽ dặn anh con, sau này sẽ tăng gấp đôi tiền tiêu vặt của con.”

Dù sao cũng là con ruột, về chuyện tiền bạc ông có thể phóng khoáng hơn.

Đỗ Nguyên Triết sắp bị chuyện tốt đập cho ngây người, chỉ về nhà một chuyến mà có nhiều lợi ích như vậy à?

Tuy nói giờ anh cũng không thiếu tiền, nhưng tiền đương nhiên là thứ càng nhiều càng tốt.

“Cảm ơn ba!”

Đỗ Nguyên Triết nhếch môi cười thoải mái.

Đỗ Vĩnh Lương lẩm bẩm một câu “thằng con ngốc” rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Ông hẹn bạn đi câu cá, không có thời gian nhìn Đỗ Nguyên Triết cười ngây ngô.

Đỗ Nguyên Triết giơ tay búng nhẹ tấm séc, cả người lười biếng dựa vào ghế sô pha, trong lòng vui vẻ.

Đây là cuộc sống của con nhà giàu sao?

Mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt, nếu biểu hiện tốt thì còn có thêm khoản thu nhập, cuộc sống này đúng thật là quá tuyệt vời.

...

Biết Đỗ Nguyên Triết muốn đi tham gia dạ tiệc từ thiện, sáng hôm sau Lưu Húc đã dẫn theo đoàn đội đi vào nhà cổ họ Đỗ.

“Dạ tiệc từ thiện lần này có không ít ngôi sao tham dự, đến lúc đó chắc chắn có báo chí đưa tin. Tôi biết cậu không thiếu quần áo, nhưng tạo hình cũng không thể qua loa.”

Đỗ Nguyên Triết hiện giờ có danh tiếng quá thấp, không mượn được đồ của nhãn hiệu nào, nhưng bởi vì có người mẹ chiều con như Trần Dung San, nên Đỗ Nguyên Triết cũng không thiếu trang phục may đo, tùy tiện chọn một bộ từ trong tủ quần áo của anh cũng đủ để tham gia sự kiện này.

Đỗ Nguyên Triết gật đầu: “Anh Lưu sắp xếp là được.”

Giờ còn chưa đến lúc làm tạo hình, Lưu Húc dẫn người giúp Đỗ Nguyên Triết chọn quần áo.

Ở nhà họ Đỗ, Đỗ Nguyên Triết có phòng để quần áo riêng, rộng bằng hai gian phòng, bên trong là quần áo và vật phẩm trang sức mấy năm nay Trần Dung San lục tục đặt mua cho anh.

Mọi người đi vào, đầu tiên là thấy trong kệ thủy tinh đặt một loạt đồng hồ hàng hiệu, họ phấn đấu cả đời cũng không mua nổi một chiếc.

Đỗ Nguyên Triết đã không còn kinh ngạc hết hồn nữa, lúc này anh rất thản nhiên nói: “Mọi người cứ chọn thoải mái, chọn xong nói cho tôi là được.”

Anh không có hứng thú gì với trang phục và vật phẩm trang sức, anh thấy có mặc là được.

Lưu Húc phản ứng lại trước, dẫn dắt mọi người chọn trang phục mà Đỗ Nguyên Triết sẽ mặc tối nay.

Mấy người tụ lại với nhau thương lượng một lúc lâu, cảm thấy Đỗ Nguyên Triết có dáng người cao lớn, điển trai xán lạn, mặc quần áo nhạt màu sẽ hợp hơn, vật phẩm trang sức cũng không cần quá nhiều, chỉ đeo một chiếc đồng hồ là đủ.

Cuối cùng mọi người chọn một bộ vest màu trắng, túi áo ngực và cổ tay áo đều thêu hoa văn bông tuyết. Đỗ Nguyên Triết đứng thẳng trước gương, không thể không thừa nhận rằng người chuyên nghiệp có ánh mắt tốt hơn, bộ đồ này đúng là rất hợp với khí chất của anh.

Lưu Húc vỗ tay nói: “Vậy quyết định chọn bộ này đi.”