Chương 20

Trở về phòng, Đỗ Nguyên Triết nằm trên giường, thở phào nhẹ nhõm. Sự thật chứng minh, kỹ thuật diễn xuất của anh không có vấn đề gì, không một ai trong nhà họ Đỗ nghi ngờ anh.

Thế thì sao Hạ Ngưng Mịch biết được?

“Hệ thống, Hạ Ngưng Mịch rốt cuộc là chuyện như thế nào, có phải còn có một hệ thống khác hay không? Nếu thực sự có, thì người ta đáng tin hơn cậu nhiều, vào những lúc quan trọng, cậu vĩnh viễn không đáng tin cậy.”

Đỗ Nguyên Triết oán trách hệ thống rất nhiều, khi anh bị Hạ Ngưng Mịch áp chế thì hệ thống như là chết máy.

[Vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của hệ thống khác]

“Cậu nói tôi nên ứng phó với Hạ Ngưng Mịch như thế nào?”

Hệ thống lại giả chết.

“Cậu hoàn toàn mặc kệ sống chết của tôi đúng không?”

Anh tiếp tục bất mãn mà oán giận vài câu, nhưng hệ thống vẫn không nói lời nào, sự khó chịu trên mặt Đỗ Nguyên Triết dần biến mất.

Ngay từ đầu khi anh biết đến sự tồn tại của hệ thống, theo bản năng anh cảm thấy rằng hệ thống sẽ chỉ vận hành theo trình tự có sẵn, nhưng sau khi nói chuyện với hệ thống, anh mới phát hiện hình như hệ thống có ý thức, nó không phải chỉ là một chuỗi số liệu.

Đỗ Nguyên Triết nhìn trần nhà, ánh mắt trở nên thâm sâu.

Có ý thức thì tốt, thế nghĩa là rất nhiều chuyện có thể linh hoạt hơn, trong dàn ý khổng lồ của cốt truyện này, anh có thể cố gắng hết sức để làm mình sống thoải mái, những lần thử nghiệm trong khoảng thời gian này cũng đã chứng thực điều này.

Nghĩ vậy, trong lòng Đỗ Nguyên Triết vui hơn hẳn, nhưng ngay sau đó anh nhớ đến Hạ Ngưng Mịch, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Đôi khi có những người không thể bị nhắc mãi.

Đỗ Nguyên Triết vừa nghĩ đến Hạ Ngưng Mịch, thì di động ở đầu giường đã vang lên.

“A lô?”

“Anh về nhà họ Đỗ?”

Giọng lạnh băng của Hạ Ngưng Mịch làm Đỗ Nguyên Triết tỉnh táo hơn.

“Đúng vậy, tôi về thăm ba mẹ tôi, có vấn đề gì không?”

“Anh nhập diễn quá nhỉ.”

Đỗ Nguyên Triết nhíu mày: “Mặc kệ thế nào, chỉ cần tôi còn làm Đỗ Nguyên Triết ngày nào thì sẽ có trách nhiệm báo hiếu thay anh ta.”

Hạ Ngưng Mịch im lặng một giây, rồi nói: “Đồ của anh đã chuyển xong, tốt nhất là đừng để tôi chờ quá lâu.”

Lời này nghe cứ là lạ.

Đỗ Nguyên Triết không nhịn được, nói: “Tổng giám đốc Hạ, dù gì cô cũng là phụ nữ, cứ sốt ruột đòi sống với đàn ông như vậy có tốt không?”

“Anh không phải đàn ông.”

Đỗ Nguyên Triết cau mày.

“Anh là bạn trai tôi, người yêu sống chung là chuyện rất bình thường.”

Nói chuyện mà dừng một khoảng lớn như vậy, anh suýt thì chất vấn cô vì sao lại chửi người ta.

Đỗ Nguyên Triết vẫn muốn tìm cớ hoãn lại: “Một thời gian nữa tôi phải đi đóng phim, chỉ có lúc này là ở cùng ba mẹ tôi được. Tôi muốn ở thêm mấy ngày.”

Hạ Ngưng Mịch nhíu mày, tuy rằng cô rất muốn biết tương lai của mình, nhưng cũng hiểu loại chuyện này không gấp được, cô nói: “Năm ngày sau tôi muốn nhìn thấy anh.”

Đỗ Nguyên Triết đặt di động xuống, thở dài nặng nề.

[Ký chủ vì sao lại sợ Hạ Ngưng Mịch như hổ thế]

Hệ thống giả chết chủ động mở miệng nói chuyện.

Đỗ Nguyên Triết nói: “Người phụ nữ đó có ý đồ khác với tôi, nghĩ đến việc ở cùng cô ta làm tôi cảm thấy đau đầu.”

[Nhưng nói hay không là do ký chủ mà, Hạ Ngưng Mịch có dùng hết thủ đoạn thì cũng đâu thể làm gì ký chủ]

Vạch trần thân phận của Đỗ Nguyên Triết là thủ đoạn cuối cùng, Hạ Ngưng Mịch chắc chắn sẽ không dùng luôn.

Đỗ Nguyên Triết thấy hệ thống không phản đối anh và Hạ Ngưng Mịch sống chung, nhướng mày nói: “Cậu không sợ chuyện tôi và Hạ Ngưng Mịch ở bên nhau bị truyền ra, sẽ ảnh hưởng đến tình tiết tiếp theo à?”

[Tôi nói rồi, mỗi người ở thế giới này đều có ý thức của chính mình, chỉ cần hướng đi của cốt truyện chính không thay đổi là được]

Đây là một cuốn tiểu thuyết dành cho phái nữ, cốt truyện quan trọng là tình cảm của nam nữ chính và con đường sự nghiệp của nữ chính.

Nguyên chủ tuy rằng thích Vệ Lăng Lăng, nhưng “anh” chưa từng tỏ tình, từ đầu đến cuối "anh” đều giữ hình tượng người bảo vệ. Tác dụng của anh là bảo vệ Vệ Lăng Lăng, “anh” ở cùng ai là chuyện râu ria, tác giả tiểu thuyết lười biếng, không muốn lãng phí công sức sắp xếp tình cảm thuộc về Đỗ Nguyên Triết.

Đương nhiên, quan trọng hơn là lợi dụng sự si tình của nhân vật Đỗ Nguyên Triết này, làm nam chính lúc nào cũng có cảm giác nguy cơ, gia tăng tình cảm của nam nữ chính.

Hệ thống tuy nói không tệ, nhưng không hiểu vì sao, Đỗ Nguyên Triết lại nghe ra ý xúi giục, hình như nó rất mong anh và Hạ Ngưng Mịch sống chung?

Nhưng suy nghĩ này vừa mới hiện lên đã bị Đỗ Nguyên Triết phủ nhận, mục đích của hệ thống là duy trì sự phát triển của cốt truyện, anh và Hạ Ngưng Mịch có quan hệ như thế nào cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện, hệ thống không thể tốn công sức ở mặt này.

Đỗ Nguyên Triết không muốn sống chung với Hạ Ngưng Mịch, đơn giản là vì lo Hạ Ngưng Mịch ảnh hưởng đến mạng sống của mình, giờ hệ thống đã cho anh uống thuốc an thần, anh còn nghĩ nhiều nữa thì thành ra buồn lo vô cớ, chính mình tự gây rắc rối cho chính mình.

Chỉ là sống chung thôi mà, coi như có thêm một người bạn cùng phòng, Hạ Ngưng Mịch không sợ, thì anh sợ làm gì!