Hệ thống nói cái gì mà thế giới anh đến là một quyển tiểu thuyết, anh là nhân vật nam phụ trong sách, si tình không thay đổi, luôn yên lặng bảo vệ nữ chính. Hệ thống bảo anh hắn tiếp tục giữ thiết lập nhân vật của chính mình, không được gây ảnh hưởng đến hướng phát triển của cốt truyện gốc.
Lời này vừa nghe là đã biết sẽ bị người ta kiểm soát khắp nơi, nếu anh thật sự đồng ý, thì chẳng phải là sẽ bị cốt truyện nắm mũi dắt đi sao. Đỗ Nguyên Triết đương nhiên là không muốn, nên lập tức từ chối hệ thống.
Nhưng mọi chuyện không có đơn giản như vậy, hệ thống nói cho Đỗ Nguyên Triết biết, anh chưa được cho phép xuyên đến thế giới này, là người nhập cư thời không trái phép, không phù hợp với thế giới này, không lâu sau sẽ bị căn nguyên của thế giới này gϊếŧ chết.
Nhưng hệ thống có thể giúp anh che lại cảm giác của căn nguyên thế giới, để anh yên ổn sống sót. Cái giá phải trả là yêu cầu anh sắm tốt vai nhân vật của mình.
Lời này giống như lời mấy ông thầy đồng hay nói, Đỗ Nguyên Triết đương nhiên là không tin, vẫn không thèm phản ứng hệ thống.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, chưa chờ anh hoàn toàn làm quen với thân phận mới của mình, thì anh đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng tim đau thắt, càng ngày càng nặng hơn. Anh đi bệnh viện kiểm tra thì không kiểm tra ra được gì.
Thấy mình càng ngày càng suy yếu, Đỗ Nguyên Triết không thể không thừa nhận hệ thống đã nói thật. Hệ thống nói với Đỗ Nguyên Triết là chỉ cần sắm vai nhân vật đến khi cốt truyện tiểu thuyết kết thúc, là anh có thể khôi phục tự do, không cần tiếp tục bị thiết lập nhân vật trói buộc.
Cũng phải như thế thì Đỗ Nguyên Triết mới chịu đồng ý với hệ thống, nếu cả đời bị kiểm soát, thì anh thà rằng chết còn hơn.
Theo hiểu biết của anh đối với tiểu thuyết ngôn tình, thời gian trong tiểu thuyết ngôn tình cũng lắm cũng chỉ mấy năm. Dùng sự tự do của mấy năm để đổi lấy cơ hội sống sót ở thế giới này, giao dịch này cũng coi như có lãi.
Đỗ Nguyên Triết không tin trên đời này có bánh nhân thịt miễn phí, giao dịch công bằng làm cho anh yên tâm hơn. Nhưng Đỗ Nguyên Triết không ngờ rằng, ban ngày mới vừa đồng ý giao dịch với hệ thống, mà buổi tối đã bị hệ thống giao cho nhiệm vụ.
Đỗ Nguyên Triết nằm trên giường, suy ngẫm nói: “May mà tôi biết diễn xuất, nếu không thì với cái kiểu không thèm nói chút cốt truyện nào của cậu, chỉ cho bừa cái dàn ý thì thật khó bảo đảm sẽ không OOC*.”
(*OCC = Out of character: có hành động, tính cách khác hẳn với hành động, tính cách của nhân vật lúc thường.)
[Ký chủ muốn toàn bộ cốt truyện thì có thể nói thẳng]
Giọng của Hệ thống vẫn non nớt, nhưng giọng điệu lại như ông cụ non.
“Ui, cậu hiểu tôi ghê.”
Hệ thống không nói gì.
Ngay sau đó, trong đầu Đỗ Nguyên Triết xuất hiện một đoạn ký ức, rõ ràng là nội dung của quyển tiểu thuyết này.
Sau khi đã xem hết cốt truyện, Đỗ Nguyên Triết tự dưng lại nhớ đến một câu thịnh hàng trên mạng kiếp trước – cháu trai, chơi ác đấy.
Anh cảm thấy dùng câu này để miêu tả nam chính trong tiểu thuyết thì không còn gì phù hợp hơn.