“Cắt!”
Sau khi Vương Lập Cương lên tiếng, hai người Đỗ Nguyên Triết và Dương Thi Dao thuận thế thu lại cảm xúc.
Dương Thi Dao nhìn thật sâu vào mắt Đỗ Nguyên Triết. Lúc trước chị cũng cảm thấy Đỗ Nguyên Triết chỉ là con ông cháu cha vào giới giải trí để chơi đùa thôi, nhưng hôm nay chị đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn. Lúc này từ lời thoạt đến biểu cảm của Đỗ Nguyên Triết đều chứng minh anh đủ khả năng kiểm soát nhân vật Lạc Tầm.
Nụ cười trên mặt Vương Lập Cương tươi hơn, ông quay đầu nói với Hạ Ngưng Mịch: “Tổng giám đốc Hạ, tôi cảm thấy có thể chọn được Lạc Tầm rồi.”
Ý của lời này rất rõ ràng, trong lòng Đỗ Nguyên Triết xác định.
Hạ Ngưng Mịch gật đầu: “Đạo diễn Vương quyết định là được.”
Đỗ Nguyên Triết lập tức nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đạo diễn Vương, cảm ơn tổng giám đốc Hạ.”
Vương Lập Cương cười nói: “Dựa theo hiểu biết của cậu diễn Lạc Tầm cho tốt là được, nhớ bảo người đại diện của cậu đến ký hợp đồng.”
Đỗ Nguyên Triết gật đầu đồng ý, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Ngưng Mịch nhìn anh đi ra ngoài, đứng dậy nói: “Tôi còn có việc, việc tiếp theo nhờ đạo diễn Vương.”
Nghe được lời này, mấy người trong phòng đồng loạt đứng lên, nói: “Tổng giám đốc Hạ đi thong thả.”
Ngoài văn phòng
Lưu Húc thấy Đỗ Nguyên Triết mang vẻ mặt thoải mái đi ra, nên vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Đỗ Nguyên Triết nói: “Đạo diễn Vương bảo anh nhớ đi ký hợp đồng.”
Lưu Húc kinh ngạc: “Thành công thật à?”
Anh ta bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của mình, hay anh ta nhìn nhầm thật?
Bé Mập không nhiều tâm tư như vậy, cậu biết Đỗ Nguyên Triết thử vai thành công, thì cười đến mức đôi mắt thành một đường kẻ, liên tục chúc mừng Đỗ Nguyên Triết.
Lưu Húc dù gì cũng gặp qua không ít việc đời, nên điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, anh ta nói: “Nếu thành công, thì cậu đừng rời đi vội, cùng tôi về văn phòng bàn bạc việc sắp xếp lịch trình tiếp theo.”
Lạc Tầm là nam số 2, thời gian quay phim chắc chắn không ngắn, bên người Đỗ Nguyên Triết chỉ có hai người là Lưu Húc và Bé Mập thì không đủ dùng. Hơn nữa, dưới tay Lưu Húc không chỉ có một nghệ sĩ là Đỗ Nguyên Triết, nên không thể ở đoàn phim với anh mãi, cứ như vậy, bên cạnh Đỗ Nguyên Triết có thêm người là điều tất yếu.
Hạ Ngưng Mịch đi ra sau, đúng lúc thấy ba người đi vào thang máy. Cô cũng đi thẳng vào, Trình Vũ theo sát phía sau, biểu cảm không còn kinh ngạc như trước.
“Tổng giám đốc Hạ.”
Lưu Húc và Bé Mập vội vàng chào hỏi.
Hạ Ngưng Mịch nhìn Đỗ Nguyên Triết, nói: “Anh đi học thêm kỹ thuật diễn xuất à?”
Cô đã từng xem những cảnh Đỗ Nguyên Triết đóng trước đây, so sánh với bây giờ, có thể nói là thay da đổi thịt cũng không quá.