Chương 18

@Một quả cam nhỏ: Hóa ra sếp không chỉ sấm rền gió cuốn trong công việc, mà trong tình cảm cũng y như vậy. Lúc này mới được mấy ngày, mà họ đã sắp sống chung rồi, mắt chó của tôi cũng vì kinh ngạc mà rơi mất.

Trình Vũ đăng Weibo xong, nhìn về phía Đỗ Nguyên Triết, mỉm cười hỏi: “Cậu hai Đỗ, hành lý của anh chỉ có chừng này thôi à?”

Cô ấy bị Hạ Ngưng Mịch cử đến chuyển nhà giúp Đỗ Nguyên Triết, nghĩ đến mấy năm bị Hạ Ngưng Mịch sai khiến như lừa, trong lòng cô ấy không khỏi chảy nước mắt hâm mộ, hóa ra tổng giám đốc Hạ cũng biết chăm sóc người khác.

Đỗ Nguyên Triết ngồi trên sô pha, trong lòng tràn đầy buồn bực do bị Hạ Ngưng Mịch tính kế, anh nói: “Tôi sẽ ở hai tháng thôi, không phải chuyển nhà.”

Trình Vũ nhìn mấy vali hành lý, cảm thấy rất kinh ngạc. Cho dù là thân phận sao nam hay cậu hai Đỗ thì hành lý của anh cũng không nên ít như vậy chứ.

Đỗ Nguyên Triết không đặt tâm tư lên hành lý, anh hỏi: “Tổng giám đốc Hạ nói với cô như thế nào?”

Trình Vũ nói: “Tổng giám đốc dặn tôi là hôm nay phải chuyển xong. Ngoài ra, sau này anh muốn gặp tổng giám đốc thì có thể lên thẳng tầng cao nhất, không cần hẹn trước.”

Nhìn xem, đây là phúc lợi của bạn trai đó, ngay cả mẹ ruột cũng không có phúc lợi này đâu.

Một giờ trước vừa mới gặp mặt xác định chuyện sống chung, giờ đã để cho anh thu dọn hành lý.

Đỗ Nguyên Triết day giữa mày, Hạ Ngưng Mịch đúng là không cho anh cơ hội sửa sang lại suy nghĩ, cứ thế đẩy anh đi.

Trình Vũ đưa chìa khóa dự phòng cho Đỗ Nguyên Triết, cười nói: “Tổng giám đốc đêm nay còn có một cuộc họp video, nên chắc là sẽ về nhà rất muộn. Anh có thể đi trước.”

Thấy Đỗ Nguyên Triết nhận chìa khóa, Trình Vũ không hiểu sao lại cứ có cảm giác kích động.

“Cậu hai Đỗ còn có chuyện gì cần tôi làm không?”

Đỗ Nguyên Triết gật đầu: “Có.”

“Mời anh nói.”

“Lâu rồi tôi không về nhà ăn cơm với ba mẹ. Tôi quyết định mấy ngày nay sẽ về nhà ở, cô chuyển lời với tổng giám đốc Hạ cho tôi.”

Từ khi gặp mặt Hạ Ngưng Mịch, vẫn luôn là cô kiểm soát mọi chuyện, Đỗ Nguyên Triết phải bị động ứng đối, anh thực sự không thích cảm giác này, anh cần thời gian để sửa sang lại suy nghĩ, tốt nhất là kéo hai người đến vị trí bình đẳng.

Âm thầm quyết định, Đỗ Nguyên Triết rời đi trước mặt Trình Vũ đang ngây ra.

...

Nhà cổ của họ Đỗ ở vùng ngoại ô Yên Thành, đây là một trang viên tồn tại từ thời quân phiệt hỗn chiến. Tổ tiên của nhà họ Đỗ nhắm đúng thời cơ, lấy giá cực thấp mua cả tòa trang viên này. Từ đó nhà họ Đỗ đã kinh doanh qua nhiều thế hệ, còn trang viên này thì trở thành nhà thờ tổ của họ Đỗ. Đằng sau có từ đường thờ phụng liệt tổ liệt tông nhà họ Đỗ, mỗi lần ăn Tết, ba Đỗ sẽ dẫn cả nhà đi thăm mộ tổ tiên.

Đã được mấy ngày kể từ khi Đỗ Nguyên Triết xuyên đến đây, mà anh chỉ nói chuyện với mẹ Đỗ qua điện thoại một lần, chứ không có gặp trực tiếp người nhà họ Đỗ.

Bảo vệ ở cửa trang viên nhìn thấy biển số xe của Đỗ Nguyên Triết, không nói gì đã mở cửa, trực tiếp để Đỗ Nguyên Triết đi vào.

Trong trang viên, đằng trước có một cái sân rộng, hai bên con đường trồng đủ các loại hoa cỏ, Đỗ Nguyên Triết thấy có không ít người làm vườn đang chăm sóc hoa cỏ.

Thuê một nhóm người chăm sóc trang viên đã là một số tiền không nhỏ, may mà con cháu nhà họ Đỗ cũng rất tài giỏi, còn tính tranh đua, không xuất hiện kẻ bại gia cực phẩm gì, nếu không thì hiện tại chưa chắc có thể nuôi nhiều người như vậy.