Chương 18: Thử vai

Dương Thi Dao lập tức điều chỉnh cảm xúc, lảo đảo lùi ra sau một bước, nhìn Đỗ Nguyên Triết với ánh mắt tràn đầy thất vọng và buồn thương do sắp mất đi một người bạn: “Ngươi là Ma Tôn thật sao!”

Lạc Tầm cất bước đi về phía trước, muốn đến gần Vân Lan, lại bị Vân Lan cầm kiếm cản lại.

Lạc Tầm dừng bước, hắn biết những ngày tháng được gặp Vân Lan hằng ngày đã một đi không trở lại, trong mắt hắn hiện lên tia cay đắng, sau đó sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng cứng rắn. Hắn nói: “Ma Tôn tiền nhiệm đã gϊếŧ chết cha mẹ ta, ta làm tất cả đều là vì báo thù cho cha mẹ.”

Vân Lan không chấp nhận lý do này, nàng nói: “Nếu ngươi muốn báo thù thì không phải chỉ có một con đường là dấn thân vào ma đạo. Dư nghiệt của ma đạo ai cũng có thể gϊếŧ chết, nếu ngươi gia nhập vào tông môn, thì sẽ có chân nhân báo thù cho ngươi.”

Lạc Tầm cười nhạo: “Chân nhân? Những tên chân nhân đó tự xưng là cao cao tại thượng, nào thèm để ý đến sự chết sống của người phàm.”

Thấy Vân Lan không vui vì lời hắn nói, Lạc Tầm tiếp tục nói: “Ma Tôn tiền nhiệm đã điều hành Ma giáo hơn một ngàn năm. Nghìn năm qua có không biết bao nhiêu người chết thảm trong tay Ma giáo, những chân nhân trong miệng ngươi đã làm được gì? Các tông môn chính đạo luôn mồm nói muốn đánh dẹp Ma giáo, nhưng hơn một ngàn năm qua, chân nhân thật sự ra tay được mấy lần?”

Biểu cảm của Lạc Tầm càng lạnh nhạt hơn: “Đối với những tên chân nhân đó, sự ra đi của cha mẹ ta chỉ là một con số chết, họ sẽ không vì vậy mà thay đổi cái gọi là kế hoạch vì thiên hạ thương sinh. Ta muốn báo thù thì chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Vân Lan mím môi, nói: “Ngươi hận Ma Tôn gϊếŧ hại cha mẹ ngươi. Vậy còn ngươi, những năm gần đây số người chết bởi vì ngươi là bao nhiêu?”

Lạc Tầm lạnh nhạt nói: “Được làm vua thua làm giặc, ở thế giới tàn khốc này, nhỏ yếu chính là nguyên tội, thương hại là thứ nực cười nhất.”

Vẻ mặt không thèm để ý dù cho người trong thiên hạ đều chết hết của hắn làm cho Vân Lan hoàn toàn hiểu ra, Lạc Tầm không còn là đứa trẻ ăn mày năm đó nữa, mà là tên đại ma đầu đã phạm phải rất nhiều sát nghiệt.

Trái tim Vân Lan dần giá băng, nàng cầm kiếm, nói: “Vậy thì ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch, ngươi đâu có khác gì Ma Tôn tiền nhiệm. Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, nếu ngươi đã dấn thân vào Ma giáo, thì hai chúng ta đã đứng ở hai đầu đối địch. Hôm nay ngươi đừng mơ sống sót rời khỏi Thiên Kiếm Tông.”