Chương 17

Đỗ Nguyên Triết tiếp tục giãy giụa: “Bình thường tôi rất lôi thôi, toàn vứt đồ linh tinh, tôi lại còn bị thối chân nữa.”

Hạ Ngưng Mịch lại mở một tập tài liệu khác ra xem, cô nói: “Có bệnh thì nên đi chưa, tôi có thể liên hệ bác sĩ hộ anh. Còn những thứ khác thì đã có người giúp việc dọn dẹp, Anh có thể đi rồi.”

Đỗ Nguyên Triết không nói gì nữa.

[Trái tim cô làm từ cục đá à? Không có chút cảm xúc lên xuống nào thế]

Hạ Ngưng Mịch cũng không để ý chuyện này lắm, cô nói: “Tôi dọn qua chỗ anh cũng được.”

Cô muốn ở gần chỉ để nghe lén tiếng lòng của Đỗ Nguyên Triết thôi, ở chỗ ai đối với cô không khác gì nhau cả, chỉ là một nơi ở mà thôi.

Nhà là thứ mà mười năm trước cô đã không còn để ý nữa rồi.

Đỗ Nguyên Triết tiếp tục giãy giụa: “Bình thường tôi rất lôi thôi, toàn vứt đồ linh tinh, tôi lại còn bị thối chân nữa.”

Hạ Ngưng Mịch lại mở một tập tài liệu khác ra xem, cô nói: “Có bệnh thì nên đi chưa, tôi có thể liên hệ bác sĩ hộ anh. Còn những thứ khác thì đã có người giúp việc dọn dẹp, Anh có thể đi rồi.”

Đỗ Nguyên Triết không nói gì nữa.

[Trái tim cô làm từ cục đá à? Không có chút cảm xúc lên xuống nào thế]

Nghe thấy tiếng đóng cửa, tay đang lật tài liệu của Hạ Ngưng Mịch khựng lại, trong đầu cô như thể vang lên một giọng nữ quen thuộc mà xa lạ:

Tao đúng là đã làm bậy mà. Sao lại sinh ra một đứa con gái có ý chí sắt đá như mày chứ. Mày giống như thằng cha súc vật của mày vậy, đều là đến để đòi nợ tao.

Cô hơi siết chặt tài liệu trong tay, ánh mắt Hạ Ngưng Mịch càng bình tĩnh, vô cảm hơn. Cho dù người đó nói gì, cô cũng không còn bận tâm nữa.

Trình Vũ luôn chú ý đến động tĩnh trong văn phòng, thấy Đỗ Nguyên Triết đi ra, cô ấy đang muốn chào hỏi thì thấy Đỗ Nguyên Triết như con gà trống bại trận, cả người ủ rũ.

Thấy Đỗ Nguyên Triết đi thang máy rời đi, Trình Vũ còn đang thắc mắc là chuyện gì xảy ra.

Lúc này, điện thoại trên bàn cô ấy vang lên, đầu bên kia điện thoại là giọng thản nhiên của Hạ Ngưng Mịch.

“Đi tìm một công ty chuyển nhà, chuyển hành lý của tôi đến nhà Đỗ Nguyên Triết. Chuyển xong trước đêm nay.”

Trình Vũ véo mặt mình theo bản năng, có phải cô ấy nghe nhầm rồi không?

“Nhớ kỹ chưa?”

Nhận thấy Hạ Ngưng Mịch đã mất kiên nhẫn, Trình Vũ vội vàng nói: “Nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi ạ... Nhưng tổng giám đốc, chỗ cậu hai Đỗ ở cũng không rộng lắm, chỉ sợ là không sắp xếp được hết đồ của cô.”

Hiện giờ Đỗ Nguyên Triết đang ở một căn chung cư có ba phòng hai sảnh, một mình anh thì ở thoải mái, nhưng thêm Hạ Ngưng Mịch thì sẽ không đủ chỗ.

“Mua căn hộ bên trên chỗ anh ta, bảo người ta đυ.c thông thành hai tầng.”

Đỗ Nguyên Triết ở căn hộ kiểu hai hộ chung một thang, muốn mở rộng diện tích thì chỉ có thể chọn cách đυ.c thông tầng trên tầng, cải tạo thành căn hộ thông tầng.

Trình Vũ nói: “Như vậy thì chắc sẽ cần tốn hơn một tháng, cậu hai Đỗ trong lúc đó sẽ phải ở chỗ khác.”

“Cô cứ đi làm việc đi.”

Nói xong, điện thoại đã bị cúp.

Bên kia, Đỗ Nguyên Triết mới vừa đi ra khỏi công ty thì đã nhận được điện thoại của Hạ Ngưng Mịch.

“Giờ chỗ anh ở quá nhỏ, anh còn có chỗ ở khác không?”

Đỗ Nguyên Triết vừa nghe đã biết là Hạ Ngưng Mịch không hài lòng với căn hộ anh ở hiện tại. Trong lòng anh vui vẻ, lập tức nói: “Tôi không có nữa đâu. Cô cũng biết gia sản đều là của anh tôi mà, căn hộ hiện giờ của tôi cũng là mẹ tôi dùng tiền riêng mua.”

Lời này không tính là nói dối, nguyên chủ ở Yên Thành đúng thật là chỉ có một căn hộ này, những căn hộ khác đều ở thành phố khác.

Hạ Ngưng Mịch nói: “Thế hai tháng này anh sang nhà tôi ở trước. Tôi đã cho người mua tầng trên căn hộ của anh rồi, chờ sau khi xây thông hai căn hộ thì chúng ta lại chuyển qua.”

Nói xong, Hạ Ngưng Mịch không cho Đỗ Nguyên Triết cơ hội từ chối thì đã cúp điện thoại.

Đỗ Nguyên Triết nghe tiếng tút tút trong di động, trong nháy mắt đã hiểu anh lại bị Hạ Ngưng Mịch tính kế. Cô đoán chắc là anh sẽ trả lời như vậy, nên đã chờ anh từ trước.

Mưu mô!

Quá mưu mô!