Chương 13

“Nguyên Triết, hôm nay anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm.”

Từ sau khi thành công lấy được nhân vật Lạc Tầm này, Đỗ Nguyên Triết không ra khỏi cửa, vẫn luôn ở nhà nghiên cứu kịch bản, mới yên ổn mấy ngày thì đã nhận được điện thoại của Vệ Lăng Lăng.

Đỗ Nguyên Triết đúng lúc cũng muốn biết sao Vệ Lăng Lăng lại khiến cho Hạ Ngưng Mịch chú ý, nên thuận thế đồng ý với Vệ Lăng Lăng. Hai người hẹn cùng nhau ăn cơm trưa.

Đến gần giữa trưa, Đỗ Nguyên Triết và Vệ Lăng Lăng đi vào một nhà hàng.

Vệ Lăng Lăng nói: “Đây là nhà hàng tôi mới phát hiện. Bên trong rất yên tĩnh, hương vị đồ ăn cũng khá ngon nên hôm nay dẫn anh đến ăn thử.”

Dù sao hai người họ cũng là diễn viên, nên ra cửa ăn cơm cũng phải chú ý, nghệ sĩ thích nhất là những nơi yên tĩnh như thế này.

Sau khi Đỗ Nguyên Triết vào nhà hàng thì có nhìn lướt qua. Nơi này không rộng lắm, có hai tầng, đại sảnh tầng một bày mười mấy bàn ăn, bây giờ có mấy bàn có người đang ăn. Trên tầng hai là mấy phòng riêng, thấy cửa phòng đều đóng chặt nên có thể là đã có khách hết.

Mặt tường và cửa phòng trong nhà hàng đều điêu khắc hoa văn hoa cỏ, thường có thể ngửi được một mùi hương nhè nhẹ, làm người ta vui vẻ thoải mái. Tổng thể mà nói thì nơi này rất lịch sự tao nhã.

Vệ Lăng Lăng dẫn Đỗ Nguyên Triết lên tầng hai, nói: “Tôi đã đặt phòng riêng trên tầng hai, nơi đó sẽ còn yên tĩnh hơn.”

Tầng hai không có đại sảnh, tất cả đều là phòng riêng, hiệu quả cách âm cũng khá tốt, bên ngoài không nghe được chút tiếng động nào.

Sau khi đi vào phòng riêng, hai người mới tháo khẩu trang và kính râm xuống. Vệ Lăng Lăng đưa thực đơn cho Đỗ Nguyên Triết, nói: “Anh gọi món đi.”

Đỗ Nguyên Triết tùy ý chọn vài món hai người thích ăn. Không thể không nói, nguyên chủ rất quan tâm đến Vệ Lăng Lăng, Đỗ Nguyên Triết chẳng cần nhớ lại, vừa thấy thực đơn đã biết Vệ Lăng Lăng thích ăn gì.

Trong quá trình chờ đồ ăn, Đỗ Nguyên Triết quan tâm hỏi: “Lăng Lăng, gần đây thân thể em có khỏe hơn không?”

Vệ Lăng Lăng nói: “Vốn bởi vì đóng phim nên tôi quá mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là không sao hết.”

“Lúc trước em liều mạng quá, dù có nhiều kịch bản thì em vẫn phải chú ý đến sức khỏe mình hơn.”

Vệ Lăng Lăng nghe thấy lời của cậu ấm này, cười nói: “Chẳng lẽ để tôi giống như anh à? Một năm chỉ đóng một, hai bộ phim, lời thoại lại còn ít đến đáng thương? Có phải là anh đã quên rằng tôi còn phải nuôi mẹ mình không.”

Từ sau khi Vệ Lăng Lăng có chút danh tiếng, cô ấy đã chuyển mẹ Vệ sang một viện điều dưỡng tốt hơn, chi phí ở nơi đó không hề rẻ, lấy thù lao đóng phim hiện giờ của cô ấy thì còn chưa đến lúc có thể nằm yên hưởng thụ.

“Tôi không nói lại được em. Em nhớ quan tâm đến sức khỏe của mình là được.”

Đúng lúc này, đồ ăn được bê lên, hai người tạm thời dừng câu chuyện, chờ người phục vụ đi ra ngoài, Vệ Lăng Lăng mới nói: “Nguyên Triết, tôi nghe nói là anh muốn diễn“Truyện Vân Lan”?”

Chuyện Thiên Ảnh Entertainment sắp sửa quay “Truyện Vân Lan” đã lan truyền trong giới giải trí, rất nhiều fans đều đang chờ kết quả thử vai.

Đỗ Nguyên Triết ung dung gắp thịt bò, nói: “Tưởng Triệt Lâm nói cho em à?”

Vệ Lăng Lăng lắc đầu, cảm xúc hơi trầm xuống: “Gần đây tôi cũng chưa gặp anh ấy, là Trịnh Tiêu nói.”

Trịnh Tiêu là nam chính của“Truyện Vân Lan”, biết trước về người được chọn vào vai Lạc Tầm cũng không bất ngờ.

Vệ Lăng Lăng không muốn bị Tưởng Triệt Lâm gây ảnh hưởng đến tâm trạng nên cố ý trêu chọc: “Cậu hai Đỗ thấy làm cá mặn* đủ rồi, nên định xoay người à?”

(*Cá mặn: người lười biếng, nằm im một chỗ, không muốn làm gì.)

Đỗ Nguyên Triết cười nói: “Tôi đúng là đang có ý này.”

Vệ Lăng Lăng trợn trắng mắt: “Anh cảm thấy tôi rất dễ lừa hả?”

Đỗ Nguyên Triết đặt đũa xuống, dùng giọng điệu trầm trọng, nói: “Gần đây nhìn số tiền mãi mãi không tiêu xong trong thẻ ngân hàng, tôi bỗng cảm thấy cuộc đời không có ý nghĩa gì nên tôi quyết định thay đổi cách sống.”

Nghe Đỗ Nguyên Triết làm ra vẻ Versailles*, Vệ Lăng Lăng đột nhiên muốn đá anh xuống tầng.

(*Versailles: chỉ người ra vẻ khiêm tốn, nhưng khiêm tốn quá thành ra tự đại.)

“Nguyên Triết, điều quan trọng nhất với nghệ sĩ như chúng ta là duy trì dáng người, hay là lát nữa ăn xong, chúng ta đi phòng tập gym đi?”

“Khụ khụ, chỉ đùa một chút thôi, chỉ đùa một chút thôi.” Đỗ Nguyên Triết lại cầm đũa lên.

Vệ Lăng Lăng cũng không phải cô gái yếu đuối gì. Lúc trước khi còn ở học viện diễn xuất, để mở rộng con đường diễn xuất sau này, cô ấy đã tập tán thủ ngay từ năm đầu, còn học khá nhiều chiêu thức quyền anh, nếu ai dám xem thường cô ấy thì tuyệt đối sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ. Đỗ Nguyên Triết không sở thích chịu hành hạ.

“Thật ra đều là do ông già nhà tôi, gần đây không biết đứt cọng dây thần kinh nào, thấy tôi đã vào giới giải trí mấy năm mà chẳng làm nên trò trống gì, nên cảm thấy tác dụng duy nhất của tôi chỉ còn là liên hôn. Ông ấy cứ đòi sắp xếp việc kết hôn cho tôi. Tôi không muốn trở thành công cụ liên hôn, nên chỉ có thể cố gắng ở những mặt khác.”

Vệ Lăng Lăng từng nghe qua về tính tình của ba Đỗ. Cô ấy cười xấu xa, nói: “Nếu thật sự không được thì anh nên nghe theo đi. Anh yên tâm, nể tình quan hệ giữa hai ta, tôi sẽ tặng anh món quà cưới rất to.”

Đỗ Nguyên Triết cười ha hả: “Em đối xử tốt với tôi ghê!”

Vệ Lăng Lăng nghiêm trang nói: “Đương nhiên rồi.”

Mới vừa nói xong chính cô ấy đã không nhịn được cười.

Đỗ Nguyên Triết quyết đoán nói sang chuyện khác: “Mấy hôm trước tổng giám đốc Hạ nhắc đến em. Hai người từng gặp nhau lúc nào à?”

“Tổng giám đốc Hạ?” Vệ Lăng Lăng nghi hoặc: “Tôi chưa từng gặp cô ấy.”

Cô ấy đã hợp tác với khá nhiều người của Thiên Ảnh Entertainment, nhưng chưa từng gặp Hạ Ngưng Mịch. Đối với nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh này, trước giờ cô ấy chỉ nghe thấy tên chứ chưa từng gặp được người.

Vệ Lăng Lăng thật ra khá tò mò về Hạ Ngưng Mịch, cô ấy hỏi: “Tôi nghe nói tổng giám đốc Hạ hiện giờ đang làm ở Thiên Ảnh Entertainment, chắc là anh có thể thường xuyên thấy cô ấy nhỉ?”

Đỗ Nguyên Triết gật đầu: “Đúng thế, tôi đã gặp cô ta hai lần.”

Vệ Lăng Lăng nghe thấy thế thì càng tò mò hơn, cô ấy hỏi: “Tôi từng xem phỏng vấn của Dương Thi Dao, theo cô ấy nói thì tổng giám đốc Hạ còn đẹp hơn cả cô ấy nữa, có thật không?”

Vẻ đẹp của Dương Thi Dao từ lúc đầu đã được coi là thoát khỏi cả vòng giải trí, hiện giờ trong giới giải trí cũng không có mấy ai đẹp hơn chị.

Đỗ Nguyên Triết thấy vẻ mặt tò mò của Vệ Lăng Lăng, cứ cảm thấy không chân thật, nữ chính lại cảm thấy hứng thú với nữ phụ độc ác.

Hai người này trong tương lai sẽ có quan hệ cực kỳ tồi tệ.

“Rốt cuộc là có phải thật không?”

Vệ Lăng Lăng lại dò hỏi.

Đỗ Nguyên Triết nhớ lại bộ dạng của Hạ Ngưng Mịch, gật đầu nói: “Tôi đúng thật là chưa từng thấy ai đẹp hơn tổng giám đốc Hạ.”

Vệ Lăng Lăng cảm thán: “Thật muốn gặp cô ấy một lần.”

Sự hứng thú của phụ nữ đối với người đẹp không ít hơn đàn ông chút nào.

Đỗ Nguyên Triết nhìn cô ấy, nói đùa: “Em đi ăn máng khác sang Thiên Ảnh là có thể gặp được.”

Vệ Lăng Lăng sửng sốt, cảm xúc lại trầm xuống, cô ấy nhẹ giọng nói: “Nói thật, tôi thật sự muốn làm chuyện này, nhưng tôi biết là không thể.”

Tưởng Triệt Lâm có tính tình rất ngang ngược, hợp đồng của Vệ Lăng Lăng với Hoan Hành Entertainment còn chưa đến thời hạn nên cô ấy không thể rời đi.