Chương 13: Vị hôn phu?

Các cô đều là người bên cạnh Hạ Ngưng Mịch lâu năm, nên cũng nghe được một vài tin đồn về Hạ Ngưng Mịch và Tưởng Triệt Lâm. Vì thế khi nghe nói Tập đoàn họ Tưởng và Tập đoàn họ Hạ hợp tác, bọn họ đều rất hưng phấn, ai cũng muốn xem Hạ Ngưng Mịch sẽ đối xử khác với Tưởng Triệt Lâm như thế nào.

Kết quả thì sao?

Toàn bộ quá trình đàm phán hai người họ đều rất bình thường, vì ích lợi của công ty từng người, cả hai đều không hề nhượng bộ, chứ đừng nói là có tình cảm gì, ngay cả thân phận quan hệ quen biết giữa hai nhà cũng quên mất, làm người ta có ảo giáo ngay sau đó họ sẽ đánh nhau.

Nếu nói khi đàm phán là việc công xử theo phép công là nguyên tắc làm việc của hai người, thì cảnh tượng tiếp theo làm nhóm thư ký hoàn toàn hết hy vọng.

Sau khi kết thúc buổi đàm phán ký hợp đồng, Tưởng Triệt Lâm dùng giọng điệu bình đạm nói: “Ông nội hôm trước có nhắc đến cô, nếu tổng giám đốc Hạ rảnh thì có thể đi thăm ông.”

Nghe được lời này, các thư ký đã thất vọng lập tức tỉnh táo lại, ai cũng dựng lỗ tai lên.

Sắc mặt Hạ Ngưng Mịch không thay đổi, quay đầu hỏi Trình Vũ: “Mấy ngày nữa tôi có rảnh không?”

Trình Vũ vội vàng xem xét lịch trình, sau đó khó xử nói: “Tổng giám đốc, lịch trình cả một tháng sau của cô đều được sắp xếp rồi.”

Hạ Ngưng Mịch nghe thấy thế thì rất dứt khoát nói: “Tôi không rảnh.”

Tưởng Triệt Lâm nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui, ném xuống một câu “Tùy cô” rồi rời đi.

Vì thế, buổi gặp mặt của hai vị hôn phu, hôn thê tương lai trong truyền thuyết đã kết thúc như vậy.

Nghe Duyệt Duyệt nhắc đến, Trình Vũ cũng nhớ lại cảnh đó, không nhịn được phải lắc đầu. Đâu có giống hôn phu, hôn thê chứ, người xa lạ còn quen thuộc hơn hai người đó.

Nhưng Trình Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Có lẽ tổng giám đốc Tưởng không phải kiểu tổng giám đốc thích.”

Dứt lời, trong đầu cô ấy hiện lên gương mặt của Đỗ Nguyên Triết, cô ấy bổ sung: “Tổng giám đốc có thể thích kiểu người điển trai, xán lạn như ánh mặt trời. Tổng giám đốc Tưởng quá lạnh lùng, cao ngạo.”

Duyệt Duyệt quay đầu nhìn cô ấy, kinh ngạc nói: “Sao hôm nay cô tích cực bàn tán về tổng giám đốc quá vậy?”

Trình Vũ mất tự nhiên nói: “Thì do hiếm khi không có tổng giám đốc ở đây đó.”

Duyệt Duyệt không miệt mài theo đuổi mà nói: “Tôi vẫn cảm thấy trong lòng tổng giám đốc chỉ có công việc, không có khả năng thích ai cả.”