Chương 11

Dương Thi Dao lập tức điều chỉnh cảm xúc, lảo đảo lùi ra sau một bước, nhìn Đỗ Nguyên Triết với ánh mắt tràn đầy thất vọng và buồn thương do sắp mất đi một người bạn: “Ngươi là Ma Tôn thật sao!”

Lạc Tầm cất bước đi về phía trước, muốn đến gần Vân Lan, lại bị Vân Lan cầm kiếm cản lại.

Lạc Tầm dừng bước, hắn biết những ngày tháng được gặp Vân Lan hằng ngày đã một đi không trở lại, trong mắt hắn hiện lên tia cay đắng, sau đó sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng cứng rắn. Hắn nói: “Ma Tôn tiền nhiệm đã gϊếŧ chết cha mẹ ta, ta làm tất cả đều là vì báo thù cho cha mẹ.”

Vân Lan không chấp nhận lý do này, nàng nói: “Nếu ngươi muốn báo thù thì không phải chỉ có một con đường là dấn thân vào ma đạo. Dư nghiệt của ma đạo ai cũng có thể gϊếŧ chết, nếu ngươi gia nhập vào tông môn, thì sẽ có chân nhân báo thù cho ngươi.”

Lạc Tầm cười nhạo: “Chân nhân? Những tên chân nhân đó tự xưng là cao cao tại thượng, nào thèm để ý đến sự chết sống của người phàm.”

Thấy Vân Lan không vui vì lời hắn nói, Lạc Tầm tiếp tục nói: “Ma Tôn tiền nhiệm đã điều hành Ma giáo hơn một ngàn năm. Nghìn năm qua có không biết bao nhiêu người chết thảm trong tay Ma giáo, những chân nhân trong miệng ngươi đã làm được gì? Các tông môn chính đạo luôn mồm nói muốn đánh dẹp Ma giáo, nhưng hơn một ngàn năm qua, chân nhân thật sự ra tay được mấy lần?”

Biểu cảm của Lạc Tầm càng lạnh nhạt hơn: “Đối với những tên chân nhân đó, sự ra đi của cha mẹ ta chỉ là một con số chết, họ sẽ không vì vậy mà thay đổi cái gọi là kế hoạch vì thiên hạ thương sinh. Ta muốn báo thù thì chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Vân Lan mím môi, nói: “Ngươi hận Ma Tôn gϊếŧ hại cha mẹ ngươi. Vậy còn ngươi, những năm gần đây số người chết bởi vì ngươi là bao nhiêu?”

Lạc Tầm lạnh nhạt nói: “Được làm vua thua làm giặc, ở thế giới tàn khốc này, nhỏ yếu chính là nguyên tội, thương hại là thứ nực cười nhất.”

Vẻ mặt không thèm để ý dù cho người trong thiên hạ đều chết hết của hắn làm cho Vân Lan hoàn toàn hiểu ra, Lạc Tầm không còn là đứa trẻ ăn mày năm đó nữa, mà là tên đại ma đầu đã phạm phải rất nhiều sát nghiệt.

Trái tim Vân Lan dần giá băng, nàng cầm kiếm, nói: “Vậy thì ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch, ngươi đâu có khác gì Ma Tôn tiền nhiệm. Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, nếu ngươi đã dấn thân vào Ma giáo, thì hai chúng ta đã đứng ở hai đầu đối địch. Hôm nay ngươi đừng mơ sống sót rời khỏi Thiên Kiếm Tông.”

“Cắt!”

Sau khi Vương Lập Cương lên tiếng, hai người Đỗ Nguyên Triết và Dương Thi Dao thuận thế thu lại cảm xúc.

Dương Thi Dao nhìn thật sâu vào mắt Đỗ Nguyên Triết. Lúc trước chị cũng cảm thấy Đỗ Nguyên Triết chỉ là con ông cháu cha vào giới giải trí để chơi đùa thôi, nhưng hôm nay chị đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn. Lúc này từ lời thoạt đến biểu cảm của Đỗ Nguyên Triết đều chứng minh anh đủ khả năng kiểm soát nhân vật Lạc Tầm.

Nụ cười trên mặt Vương Lập Cương tươi hơn, ông quay đầu nói với Hạ Ngưng Mịch: “Tổng giám đốc Hạ, tôi cảm thấy có thể chọn được Lạc Tầm rồi.”

Ý của lời này rất rõ ràng, trong lòng Đỗ Nguyên Triết xác định.

Hạ Ngưng Mịch gật đầu: “Đạo diễn Vương quyết định là được.”

Đỗ Nguyên Triết lập tức nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đạo diễn Vương, cảm ơn tổng giám đốc Hạ.”

Vương Lập Cương cười nói: “Dựa theo hiểu biết của cậu diễn Lạc Tầm cho tốt là được, nhớ bảo người đại diện của cậu đến ký hợp đồng.”

Đỗ Nguyên Triết gật đầu đồng ý, sau đó xoay người rời đi.

Hạ Ngưng Mịch nhìn anh đi ra ngoài, đứng dậy nói: “Tôi còn có việc, việc tiếp theo nhờ đạo diễn Vương.”

Nghe được lời này, mấy người trong phòng đồng loạt đứng lên, nói: “Tổng giám đốc Hạ đi thong thả.”

Ngoài văn phòng

Lưu Húc thấy Đỗ Nguyên Triết mang vẻ mặt thoải mái đi ra, nên vội vàng hỏi: “Thế nào?”

Đỗ Nguyên Triết nói: “Đạo diễn Vương bảo anh nhớ đi ký hợp đồng.”

Lưu Húc kinh ngạc: “Thành công thật à?”

Anh ta bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của mình, hay anh ta nhìn nhầm thật?

Bé Mập không nhiều tâm tư như vậy, cậu biết Đỗ Nguyên Triết thử vai thành công, thì cười đến mức đôi mắt thành một đường kẻ, liên tục chúc mừng Đỗ Nguyên Triết.

Lưu Húc dù gì cũng gặp qua không ít việc đời, nên điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, anh ta nói: “Nếu thành công, thì cậu đừng rời đi vội, cùng tôi về văn phòng bàn bạc việc sắp xếp lịch trình tiếp theo.”

Lạc Tầm là nam số 2, thời gian quay phim chắc chắn không ngắn, bên người Đỗ Nguyên Triết chỉ có hai người là Lưu Húc và Bé Mập thì không đủ dùng. Hơn nữa, dưới tay Lưu Húc không chỉ có một nghệ sĩ là Đỗ Nguyên Triết, nên không thể ở đoàn phim với anh mãi, cứ như vậy, bên cạnh Đỗ Nguyên Triết có thêm người là điều tất yếu.

Hạ Ngưng Mịch đi ra sau, đúng lúc thấy ba người đi vào thang máy. Cô cũng đi thẳng vào, Trình Vũ theo sát phía sau, biểu cảm không còn kinh ngạc như trước.

“Tổng giám đốc Hạ.”

Lưu Húc và Bé Mập vội vàng chào hỏi.

Hạ Ngưng Mịch nhìn Đỗ Nguyên Triết, nói: “Anh đi học thêm kỹ thuật diễn xuất à?”

Cô đã từng xem những cảnh Đỗ Nguyên Triết đóng trước đây, so sánh với bây giờ, có thể nói là thay da đổi thịt cũng không quá.