Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Bị Nãi Nãi Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 58

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ kỹ, Lâm lão thái thái cũng không phản đối.

Chu Hạnh Tử là con dâu bà tự mình chọn, không có gì đáng xấu hổ. Huống chi sau này đều phải sống trong cùng một thôn, gặp nhau thường xuyên, làm sao có thể mãi mãi trốn tránh? Cứ gặp mặt luôn đi.

Vì vậy, mới có hai mâm cơm được chuẩn bị đặc biệt hôm nay.

Nghe nói trưa nay Lâm gia sẽ bày hai mâm, Chu Hạnh Tử vội vàng muốn vào bếp giúp.

"Vợ lão Tứ không cần đi. Con mới về nhà, ba ngày đầu không làm việc." Giọng điệu của Lâm lão thái thái rất đương nhiên.

Chu Hạnh Tử sững sờ, phản ứng đầu tiên là lo lắng. Vô thức nhìn Lâm lão thái thái, lại không nhịn được mà nhìn phản ứng của những người Lâm gia khác.

Ngay cả khi lần đầu tiên thành thân, nàng ấy cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy. Bây giờ lại là gả đến làm nương kế, Chu Hạnh Tử hoàn toàn không ôm hy vọng quá xa vời.

Mấy đại nam nhân như Lâm Nhị thúc đương nhiên sẽ không có ý kiến gì. Đây là lời Lâm lão thái thái nói ra, cũng không phải Chu Hạnh Tử cố ý lười biếng không làm việc.

Lâm Nhị thẩm và Lâm Tam thẩm cũng không có ý kiến. Lúc bọn họ mới gả đến Lâm gia, đều được đối xử như vậy. Dù Chu Hạnh Tử là tái giá, nhưng cũng không thể cố ý bắt nạt người ta phải không?

Sau đó, mọi người đều bình tĩnh rời đi như thường lệ. Theo lời dặn của Lâm lão thái thái, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình.

Rất nhanh, chỉ còn lại Chu Hạnh Tử đứng đó với vẻ mặt bối rối, không biết phải làm gì.

"Nàng đi theo ta vào xem phòng trước nhé?" Lâm Hướng Bắc cũng không biết phải làm gì. Thấy Chu Hạnh Tử đang căng thẳng, hắn thử hỏi.

"À, à, được, được!" Chỉ cần có người giao việc cho nàng ấy, Chu Hạnh Tử lập tức đáp lại, phản ứng rất nhanh. Rõ ràng, đó là phản xạ có điều kiện được hình thành từ lâu.

Lâm Hướng Bắc cũng nhận ra điều đó. Không tránh khỏi, hắn cũng sinh ra chút thương hại Chu Hạnh Tử.

Không cần suy nghĩ cũng biết, cuộc sống trước đây của Chu Hạnh Tử thực sự rất tệ.

"Nhà chúng ta được xây từ lâu rồi. Lúc đó nhà có nhiều huynh đệ, lại phải chuẩn bị một phòng cho mỗi người. Nhưng lại không có nhiều tiền, cho nên xây không tốt lắm. Qua nhiều năm, nó càng trở nên cũ kỹ." Dẫn Chu Hạnh Tử đến căn phòng hiện tại của mình, Lâm Hướng Bắc chủ động giới thiệu về tình hình Lâm gia.

"Rất tốt." Chu Hạnh Tử cũng đang quan sát kỹ nơi ở sắp tới của mình. Trong mắt nàng ấy, cũ hay không cũ không phải là vấn đề, miễn là có thể che mưa che nắng là đủ.

Điều quan trọng nhất là mọi người trong Lâm gia đều rất tốt. Lâm lão thái thái rất tốt, Lâm Hướng Bắc cũng rất tốt. Không chỉ sẵn sàng đón nhận nàng ấy về làm vợ, mà còn cho phép nàng ấy đưa Đại Hoa và Tiểu Hoa đến ở cùng Lâm gia.

Chỉ riêng điều này thôi, Chu Hạnh Tử đã vô cùng biết ơn, nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Lâm gia.

"Hiện tại nhà mình mỗi người một phòng, trước đây tứ phòng của chúng ta là của ta và Chí Kỳ ở. Bây giờ thêm nàng và Đại Hoa, Tiểu Hoa, tối ngủ chung trên giường, sợ là hơi chật." Lâm Hướng Bắc nói đến đây, rõ ràng thấy vẻ mặt Chu Hạnh Tử trở nên hoảng hốt.

Chưa đợi Chu Hạnh Tử lên tiếng, Lâm Hướng Bắc nhanh chóng tiếp lời: "Vì vậy, cần phải để nương con nàng chịu khó một thời gian. Trong thời gian tới, nhà mình sẽ chuẩn bị xây phòng mới, lúc đó nương con nàng sẽ dời qua đó ở."

"Không cần, không cần. Chúng ta ngủ ở phòng này là được rồi, rất tốt. Phòng mới xây xong, để chàng và Chí Kỳ ở đi." Lúc trước Chu Hạnh Tử còn muốn nói, nàng ấy có thể cùng Đại Hoa và Tiểu Hoa ngủ dưới đất, đảm bảo không ảnh hưởng đến Lâm Hướng Bắc và Lâm Chí Kỳ.

Phòng mới nha, lại còn dành cho nương con bọn họ ở. Đây là điều mà Chu Hạnh Tử không dám mơ tưởng.

"Không cần. Chí Kỳ là một một thằng nhóc, không cần nuôi nấng quá cưng chiều. Đại Hoa và Tiểu Hoa là con gái, đáng ra phải được nuôi dưỡng quý giá hơn." Lâm Hướng Bắc vẫn kiên quyết. Ngoài ra, hắn cũng thông báo trước với Chu Hạnh Tử: "Chỉ là của cải nhà mình chỉ có vậy, không thể cho hai đứa bé có cuộc sống tốt đẹp hơn. Sau này mọi người cùng chung sống dưới một mái nhà, Đại Hoa và Tiểu Hoa có thể sẽ bị sai bảo làm việc, mong nàng thông cảm."

Chu Hạnh Tử nghe đến cuối cùng, sắc mặt mới hơi giãn ra, liên tục gật đầu: "Đáng lẽ phải như vậy."

"Nàng yên tâm, tuy nương ta nóng tính nhưng tâm địa không xấu, sẽ không đối xử tệ bạc với Đại Hoa và Tiểu Hoa. Tất nhiên, nếu nàng cảm thấy công việc được giao cho Đại Hoa và Tiểu Hoa hơi nặng, cứ việc nói với ta. Ta sẽ làm, đều giống nhau"

Lâm Hướng Bắc thực sự muốn sống cuộc sống nghiêm túc, nhưng nói đến cuối cùng, hắn lại cảm thấy ngại ngùng: "Ta không làm được cũng không sao. Ta sẽ đi nói với nương ta."

"Không cần, thực sự không cần." Giọng điệu của Lâm Hướng Bắc rất chân thành, nỗi lo lắng của Chu Hạnh Tử dần dần được xóa tan, nàng ấy rất nghiêm túc nói: "Hai đứa nó không làm được, ta làm là được rồi. Không cần phải đi tìm nương nói, thực sự không cần."

Đối với Chu Hạnh Tử, mặc kệ là việc nhà hay việc đồng áng, dù nặng nhọc đến đâu nàng ấy cũng có thể làm được. Vì vậy, lời nhắc nhở của Lâm Hướng Bắc chẳng là gì cả.

Lâm Hướng Bắc cảm thấy, Chu Hạnh Tử là người quá thật thà. Tính cách như vậy, rất dễ bị bắt nạt.

Nhưng hắn và Chu Hạnh Tử mới quen biết, chưa hiểu rõ nhau, không tiện nói quá nhiều ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.

Thôi vậy, sau này từ từ rồi sẽ biết...

"Đây là tiền của ta, không nhiều, nàng cầm dùng trước đi." Vì đã quyết định sống với Chu Hạnh Tử, Lâm Hướng Bắc không định giấu giếm, lấy ra số tiền còn lại sau khi Lâm Vãn Yên chia cho hắn.

Chu Hạnh Tử ngạc nhiên mở to mắt, không dám đưa tay ra nhận. Trong những ngày tháng kết hôn với Vương Hữu Kim, nàng ấy chưa bao giờ có một đồng bạc nào trong người.
« Chương TrướcChương Tiếp »