Thu Nhất Nặc đang mơ, còn là một giấc mơ hoạt sắc sinh hương.
Cô giống như một lão già hư hỏng đói khát, quấn lấy người đàn ông trong mơ, thậm chí còn gan to bằng trời dạy đối phương rất nhiều động tác có độ khó cao…
Tổng kết lại, đúng là không phí công xem nhiều lần.
Không nhịn được mà che mặt, cô muốn trốn… xuống khe hở… dưới mặt đất!
Một giây sau, cửa phòng ngủ bị gõ vang, sau khi nhận được sự cho phép thì người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu từ từ đi đến, đây chính là trợ lý Giang chiến đấu giành sống núi cùng cô.
Đầu tiên là đưa cho Thu Nhất Nặc một ly nước mật ong, sau đó bắt đầu báo cáo lịch làm việc trong ngày đâu vào đấy.
Con mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cuốn tiểu thuyết tình cảm trên tủ đầu giường một cái, đáy mắt đều là ý cười.
‘Kiều thê những năm 70 trong lòng không đứng thẳng eo được nữa’, tên sách vô cùng nổi bật.
Một nữ tổng giám đốc có văn có võ cứ biến mất trước mặt trợ lý của mình như thế.
Trong mắt trợ lý Giang có một tia ranh mãnh thoáng qua: "Rất tốt, bây giờ cũng có thể đọc những thứ mà lúc còn trẻ chưa xem được.”
Thu Nhất Nặc không chút nghĩ ngợi mà ném một cái gối về phía anh ấy: "Năm nay tôi mới 36 tuổi, vẫn còn rất trẻ đấy.”
“Nếu cô có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, nên nhanh chóng tìm đối tượng, đừng tiếp tục bán mạng vì đứa cháu trai ăn cháo đá bát kia nữa, nếu không thì có chết cũng không nhận được cái gì tốt.”
Thấy cô lại không nói lời nào, trợ lý Giang không khỏi thở dài: "Gần đây động tĩnh cháu trai cô không nhỏ, đừng nói cô không biết cậu ta lại muốn làm gì? Cho dù có nằm mơ thì cậu ta cũng muốn thay thế cô.”
Rất rõ ràng, trợ lý Giang coi thường cậu ta, Thu Thung Văn không chỉ muốn thay thế cô mà còn muốn lấy mạng chó của cô.
Nếu như cô không bị ung thư tuyến tuỵ thì đúng là cô còn muốn tranh đấu một hồi.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại hai tháng tới cho nên chỉ có thể nhanh chóng tìm một con đường sống cho những người ở dưới tay cô.
Một tháng sau, điện thoại Thu Nhất Nặc truyền đến một tiếng tin nhắn.
‘Hôm nay Thu Thung Văn động tay chân vào xe của cô.’
Trước khi lên xe, Thu Nhất Nặc đuổi trợ lý Giang xuống xe.
“Tiểu Giang, anh cũng đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, anh có biết tôi sợ cái gì nhất không?”
Trợ lý Giang nhíu mày: "Còn có thứ mà cô sợ sao?”
“Tôi sợ đau!”
Trước kia khi mới có mười tuổi, Thu Nhất Nặc là một cô bé vô cùng yếu đuối, chỉ cần ngón tay bị rách thì cũng phải đợi ba mẹ thổi thổi lừa mình.
Về sau ba sinh bệnh qua đời, mụ cũng buồn bực sầu não mà chết cho nên cô không dám kêu đau nữa. Chỉ sợ mình làm kiêu cũng không có ai thương, may mắn mà cô rất may mắn, có một người anh một người chị dâu tốt.
Về sau nữa, ngay cả anh chị dâu cũng bị tai nạn qua đời, Thu Nhất Nặc cũng không còn tư cách yếu đuối nữa.