Chương 44: Sự thật về thú sa đọa

Đang lúc Hứa Hành hết đường xoay xở, một bóng người quen thuộc từ trong rừng cây chậm rãi đi ra. Là Tư tế của nhóm dân lưu lạc, bà tựa như đã già đi hơn mấy ngày trước, dáng đi không vững, thân hình có chút khom lưng.

“Tư tế! Ngài đến tìm sư tử nhỏ sao? Hắn bị thương, ngài có thể cứu hắn không?” Nhìn thấy Tư tế, Hứa Hành đứng phắt dậy, đi đến trước mặt bà. Vị này cũng là Tư tế, khẳng định cũng sẽ có năng lực chữa trị rồi.

Nhưng mà, Tư tế của nhóm dân lưu lạc chỉ mỉm cười, lắc lắc đầu.

Nụ cười trên mặt của Hứa Hành cứng lại. Cậu nghĩ đến lời Lâm Vũ từng nói, có một số bộ lạc thậm chí sẽ gϊếŧ chết người thú bi dính khí sa đọa.

Chẳng lẽ Tư tế đến “Trừ hại” sao?

Nghĩ đến đây, Hứa Hành theo bản năng chắn ở trước người sư tử nhỏ, lúng túng cảnh giác nhìn Tư tế của nhóm dân lưu lạc.

“Yên tâm, ta cũng không phải đến gϊếŧ nó.” Giọng nói của Tư tế nhóm dân lưu lạc hiện ra một loại cảm xúc sắp bị mục nát, nghe vào tai của Hứa Hành, không khỏi làm cho cậu có cảm giác khó chịu.

Sao cậu lại có một loại ảo giác “Người trước mắt sẽ không còn sống được bao lâu nữa” chứ?

“Cảm ơn ngươi đã cứu nó.” Khi Tư tế nói chuyện, bà vươn tay đến nhẹ nhàng ở trên trán của Hứa Hành. Một dòng nước ấm áp khiến người ta cảm thấy thoải mái từ nơi bàn tay chạm nhau chậm rãi tràn vào trong đầu của Hứa Hành, mang lại cho cậu một cảm giác kỳ lạ như đột nhiên tỉnh dậy sau một giấc mơ.

Không bao lâu, Tư tế buông tay xuống. Bà suy yếu mà cười nói: “Đây là món quà cuối cùng của ta, hy vọng từ nay về sau ngươi sẽ không lại bị ngôn ngữ làm khó nữa.”

Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Hứa Hành, không phải ngạc nhiên, mà là nghi hoặc.

Tại sao cậu lại nghe ra được ý không ổn từ lời nói của Tư tế?

Mà câu tiếp theo của Tư tế của nhóm dân lưu lạc đã giải đáp nghi hoặc của Hứa Hành.

“Sau này sẽ không còn doanh trại dân lưu lạc nữa.” Tư tế động tác chậm chạp đi đến ngồi xuống bên cạnh sư tử nhỏ, nói ra nguyên nhân giải tán của trại dân lưu lạc với hai người Hứa Hành.

·

Đêm trăng tròn sắp đến, trong doanh trại lại không đủ sức chiến đấu, có thể chóng chọi được với sự tấn công của dã thủ lao ra khỏi khu rừng Hắc Ám.

Đêm trăng tròn lần trước, không ít thú đực hoặc đã bị thương, hoặc là đã chết đi, còn có mấy giống cái cũng bị bắt đi và mấy con non bị xé xác. Đêm trăng tròn lần này, nếu mọi người còn ở doanh trại thì sợ là sẽ bị diệt sạch hết toàn bộ. Cho nên, Tư tế vẫn luôn khuyên phục mọi người rời khỏi doanh trại, gia nhập vào trong các bộ lạc xung quanh, tín ngưỡng Thần khác, giữ được mạng của mình trước.

Lời này làm không ít người thú xiêu lòng. Bọn họ đã vật vã kiệt sức vì lũ lụt và bị đánh úp trong đêm trăng tròn, giờ đây bọn họ chỉ mong có thể có được một nơi để gia đình tìm được sự bình yên..

Vì thế, không ít người định chờ đến sau trăng non (trăng khuyết, tức ngày tối nhất của mặt trăng) qua đi thì sẽ rời khỏi doanh trại tìm bộ lạc mới, đổi tín ngưỡng mới.

Việc này cũng là một chuyện bình thường với các người thú.

Bởi vì các vị thần như nữ thần chiến đấu, nữ thần rừng, thần bầu trời.. đều thuộc về phe ánh sáng, cho nên người thú có thể tùy ý thay đổi các vị thần mà bọn họ muốn tín ngưỡng trong số các vị thần này, các vị thần chỉ có thể không có bất kỳ phản đối nào.

Nhưng mà, trong doanh trại có một giống cái đã thành niên, cô ta vốn là người thừa kế vị trí Tư tế sau khi Tư tế hiện tại ngoài ý muốn qua đời. Cô ta vốn đang chờ ngày có thể lên làm Tư tế. Nghe được Tư tế bảo nhóm người trong tộc giải tán, gia nhập vào bộ lạc khác, thế thì chẳng phải cô ta sẽ không còn cơ hội làm Tư tế nữa sao?

Nỗi đau từ giấc mơ tan vỡ là quá sức chịu đựng của cô.

Đúng vào lúc này, Lạc Diên đảm nhận nhiệm vụ kiếm ăn, còn luôn để lại cho cô ta nhiều phần thịt nhất. Cô ta liền cho rằng Lạc Diên có ý với mình, đang muốn lấy lòng cô ta.

Sau đó, lời đồn của Tư tế và Lạc Diên bắt đầu lan ra ở trong doanh trại. Bọn họ nói, chính bởi vì Tư tế đã để cho Lạc Diên điềm xấu bẩm sinh tiếp tục sống, cho nên Thần mới giáng tội xuống bọn họ, làm cho lũ lụt phá hủy nhà cửa của bọn họ.

Tư tế nghe lời đồn như vậy, nhưng bà biết được thời gian của mình không còn nhiều nữa cho nên cũng không buồn để ý đến những điều này. Bà chỉ tận tâm làm hết trách nhiệm của một tù trưởng nên làm, để cho các người thú dưỡng sức khỏe thật tốt trong thời gian này. Như vậy khi đến bộ lạc mới cũng sẽ không bởi vì tàn tật hoặc là ốm đau mà bị các bộ lạc khác từ chối cho gia nhập.

Mà Lạc Diên vẫn đần độn, cho rằng giống cái thành niên sẽ trở thành Tư tế đời kế tiếp, cho nên chia cho đối phương nhiều hơn một chút. Thấy vị giống cái thành niên kia ăn đến không sót chút gì, Lạc Diên còn rất vui vì bàn thân đã chia sẻ áp lực với Tư tế.

Ban đầu, mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ, mọi thứ đang phát triển theo hướng trong dự đoán của Tư tế.

Ngay cả Lạc Diên khó tìm được bộ lạc thu nhận, Tư tế cũng đã sắp xếp được chốn dung thân tốt nhất cho hắn—— bộ lạc Bình Cốc. Tư tế của bộ lạc kia là người quen cũ của bà, cũng nghe được ý chỉ của Thần, cũng không cho rằng sư tử trắng là điềm xấu.

Hơn nữa, nơi đó có thảo nguyên rộng rãi và bằng phẳng, cùng với vô số con mồi thơm ngon. Bà tin chỉ cần Lạc Diên đến nơi đó thì cho dù các người thú trong bộ lạc không muốn chấp nhận hắn, hắn cũng có thể tiếp tục sống.

Ai ngờ, Lâm Vũ và Lạc Diên tranh chấp, làm cho doanh trại vốn còn tính là hài hòa bỗng nhiên biến thành năm bè bảy mảng.

Ngay cả Lạc Diên cũng bị ảnh hưởng sâu nặng, không chỉ sinh ra mâu thuẫn mãnh liệt với nữ thần rừng, thú tính trên người cũng đột nhiên lấn át nhân tính.

Trên người hắn bắt đầu phát ra mùi sa đọa. Tuy rằng phù hộ của Thần không có lập tức biến mất khỏi người của hắn, tựa như Thần còn đang cố gắng cứu nhân tính của hắn, nhưng mọi người đều biết, một khi bắt đầu sa đọa thì sẽ rơi xuống vực sâu mãi mãi, cuối cùng mai một nhân tính, hoàn toàn trở thành dã thú.