Thấy Hứa Hành không giãy giụa nữa, Lâm Vũ thả lỏng lực ôm một chút. Lỗ tai lông xù của hắn rung rung, tiếp tục vùi đầu ngửi ngửi trên người Hứa Hành.
Đây là một trong những cách người thú lấy thông tin của người khác —— ngửi. Thông qua khứu giác, có thể xác định được rất nhiều thông tin, chẳng hạn như đối phương thuộc chủng tộc nào, đến từ đâu, là đực hay cái.
Đương nhiên, thông thường bọn họ sẽ không dựa gần như vậy. Nhưng mùi của người này vừa nhạt vừa xa lạ, Lâm Vũ mới không thể không đỏ mặt mà áp mũi vào da để ngửi.
Ngửi nửa ngày, Lâm Vũ càng thêm mê hoặc.
Trên người của người này thực ra có một ít mùi của dã thú, có rắn, còn có sói, nhưng mùi đều khá nhẹ. Nếu nói mùi này của cậu thì thà nói cậu đi ngang qua bị dính phải thì đúng hơn. Ngửi tiếp, Lâm Vũ cũng chỉ có thể ngửi được ngửi thấy mùi thơm khiến người ta sung sướиɠ ở trên người Hứa Hành.
Lâm Vũ nhớ mẹ của mình từng nói, mùi khiến người ta cảm thấy sung sướиɠ, có thể gọi là mùi thơm.
Giống cái này…… Có lẽ là giống cái mang theo một mùi thơm mê hoặc, làn da lộ ra bên ngoài còn trắng trẻo mịn màng hơn cả Lâm Na xinh đẹp được người trong bộ lạc khen ngợi.
Nghĩ dáng vẻ của giống cái khác, Lâm Vũ lui về phía sau một chút, cúi đầu nhìn người này ở trong ngực của mình. Hắn biết giống cái nên có ngực. Nhưng ngực người này bị che khuất, không nhìn ra là có hay không. Lâm Vũ lại rung lỗ tai hai cái, khuôn mặt bỗng chốc càng đỏ hơn.
“Xin lỗi, ta chỉ xác nhận thôi.” Lâm Vũ nói xong lời này thì nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực của cậu. Xúc cảm trong lòng bàn tay có chút kỳ quái.
Phẳng, cũng không mềm. Thế này không phải giống cái nhỉ?
Lâm Vũ nghi hoặc mà ngước mắt, ai ngờ lại mắt đối mắt với người này.
Đôi mắt của người trước mặt ươn ướt, mày nhíu lại, hiện ra vài phần rụt rè và hoảng sợ. Nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm Lâm Vũ, tuy rằng không nói câu nào, Lâm Vũ lại có thể hiểu được ý ở trong mắt của cậu—— đừng làm hại tôi.
Cái đuôi phía sau của Lâm Vũ không biết từ khi nào đã vòng tới phía trước, quấn lên cẳng chân Hứa Hành. Khuôn mặt của hắn càng đỏ hơn, trái tim cũng đập bình bịch. Mùi thơm trên người của người này làm cho hắn say mê, ánh mắt càng khiến cho hắn trầm mê.
Trong lúc nhất thời Lâm Vũ có chút quên hết tất cả, mãi cho đến khi một tiếng rú truyền đến từ nơi xa, là tiếng gào rú trước khi chết của trâu rừng.
Xem ra đám người tù trưởng đã gϊếŧ chết con mồi rồi.
Lúc này Lâm Vũ mới nhớ tới mình đang ở đâu. Hắn dùng một tay ấn Hứa Hành vào trong lòng ngực, sau đó chạy về hướng kia.
Khi Lâm Vũ đến hội hợp với mọi người, có mấy người trong bộ lạc đang điều khiển sư tử bao vây săn hai con trâu rừng lạc đàn. Con trâu phát ra tiếng kêu “ụm bòooo”, móng trâu cũng không ngừng giẫm đạp ở trên cỏ, phát ra tiếng vang “dong dong”.
Đàn trâu rừng sống gần khu rừng Hắc Ám là một trong những món ăn ưa thích của các người thú trong bộ lạc Hà Biên. Trâu rừng nhiều thịt hơn heo, tuy rằng sức chiến đấu rất mạnh, sau khi lạc đàn, một con trâu mạnh cũng không chọi được với cả đàn thú khác.
Nhất là bộ lạc Hà Biên là bộ lạc mạnh nhất trong các bộ lạc gần đây.
Các tộc thú nhỏ như tộc cáo, tộc thỏ, tộc mèo là những bộ tộc có nhân số nhiều nhất, nhưng ở phương diện sức chiến đấu thì tộc sư tử, tộc báo, tộc sói hoang mới là lực lượng chính, còn có tộc gấu, tộc hổ và tộc ưng linh tinh.
Nhiều người thú to lớn mạnh mẽ như vậy, ngay đến bộ lạc Cao Sơn đã vượt qua mấy ngọn núi cũng không thể so được.
Trong lần họp chợ lớn trước khi chuyển mùa, bộ lạc Hà Biên cũng là bộ lạc có thể trao đổi nhiều thứ nhất giữa các bộ lạc gần đó. Cũng chỉ có bọn họ mới có tư cách trao đổi những món đồ đắt tiền với Vương Thành.
Lâm Vũ là con cháu của giống đực tộc báo và giống cái tộc ưng.
Về mặt chủng tộc, người thú sẽ kế thừa chủng tộc của cha mình, nhưng về phương diện năng lực thì sẽ hòa hợp một ít đặc tính của chủng tộc mẹ mình. Nhưng cuối cùng dung hợp được là tốt hay xấu thì còn phải xem ý của Thần.
Ở phương diện dung hợp, Lâm Vũ chắc chắn là người may mắn. Hắn nhanh nhẹn, nhảy cao hơn các người thú tộc báo khác, mà kích thước của hắn cũng không nhỏ.
Một người thú có đặc tính vượt trội như hắn, cho dù đến bộ lạc nào thì cũng đều sẽ là miếng bánh ngon. Trong đội ngũ săn thú, cũng là một người trinh sát ưu tú nhất. Bởi vậy, khi hắn rời khỏi đội ngũ, mọi người hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.
Người trinh sát ấy à, vốn chính là phải nhìn xung quanh mà.
Khi Lâm Vũ hội hợp với cả đội, ra hiệu cho sư tử dưới người thả chậm bước chân, các người thú đang phanh thây con trâu tại chỗ.
Trâu rừng quá lớn, đặc biệt là trọng lượng sau khi chết, cho dù tổng hợp mấy con sư tử cũng không thể kéo được. Không bằng chia tại chỗ, các người thú có thể chia ra mang về bộ lạc.
Cách phanh thây của bọn họ cực kỳ nguyên thủy. Bởi vì xương rất dễ mài mòn, cho nên mỗi người bọn họ liền biến ra nguyên hình, anh cắn xé một miếng, tôi cào một cái, chẳng mấy chốc xác con trâu lớn đã dính đầy máu.
Sau khi Hứa Hành bị Lâm Vũ đưa đến hiện trường, vốn bởi vì cưỡi sư tử xóc nảy mà dạ dày quay cuồng, lại bị mùi máu xông tới, há miệng liền nôn thốc nôn tháo lên người của sư tử.
Con sư tử dưới háng Lâm Vũ nóng nảy, vung mạnh cái đuôi, phát ra tiếng phì phì trong mũi, ý nói với Lâm Vũ —— á á, làm dơ tui rồi! Anh coi chừng một chút coi!
Lâm Vũ cũng có hơi ngơ ngác, nhưng hắn không chỉ không buông Hứa Hành ra, ngược lại còn ôm càng chặt hơn chút. Đây là điều trái ngược với tập tính loài thú của hắn.
Lâm Vũ là báo đốm, là dã thú thích sạch sẽ bẩm sinh.
“Đây là cái gì?” Tù trưởng Phù Phong cưỡi sư tử tới gần, trong mắt lộ ra mờ mịt mà đánh giá Hứa Hành nôn đến mệt lả.
Những người thú khác cũng bị Hứa Hành thu hút, lần lượt tiến lại gần. Bọn họ không có biến thành hình người, vẫn duy trì trạng thái dã thú.
Tuy rằng Hứa Hành đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng thiếu chút nữa đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng.
—— Mấy con thú có hình thể khổng lồ đang nhìn anh với cái miệng đầy màu, có ai nhìn thấy mà không sợ đến đờ người cơ chứ!
Hứa Hành còn chưa nôn xong thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức nuốt trở về. Cậu không tự giác mà ngồi thẳng lên, sau đó vùi tọt vào trong trong lòng ngực của Lâm Vũ còn xem như bình thường, trong mắt lộ hoảng sợ mà nhìn dã thú bốn phương tám hướng, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Mặc kệ sư tử, sói, hay là gấu thì chúng đều lớn hơn so với những gì Hứa Hành biết, mắt thú lại càng to như đèn pha, nhìn chằm chằm đến Hứa Hành phát run ở trong lòng.
Thế cho nên so với bọn họ, Lâm Vũ vẫn duy trì hình người có bề ngoài anh tuần lại là một cọng rơm cứu mạng vững chắc.
Lâm Vũ bị động tác của cậu làm cho trái tim lại đập nhanh lần nữa. Hắn vừa mới thành niên không lâu, còn chưa kịp tìm được giống cái mà mình thích. Mọi người lại thích ghép hắn thành một đôi với giống cái vị thành niên —— Lâm Na. Nhưng mà, Lâm Vũ chỉ cảm thấy đối phương là đối tượng cần được mình bảo vệ như phần đông người trong tộc khác, không cảm thấy đó là giống cái mà mình muốn.
Mà giống cái trong ngực này…… Có lẽ là giống cái người thú, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thì làm cho trái tim của hắn rung động không thôi.
Một khi đã như vậy, thế thì phải bảo vệ cậu.
Một tay Lâm Vũ ôm Hứa Hành, một cái tay khác xua đuổi đám người thú nói: “Tránh ra! Đây là giống cái tôi thích!”
Một đàn giống đực thoáng chốc bị động tác bảo vệ của hắn làm vui vẻ. Trước khi đi săn thú, bọn họ đã trêu ghẹo Lâm Vũ, nói hắn cũng đã thành niên một tháng rồi, thế mà còn chưa tìm giống cái sinh con, nhất định là đang đợi Lâm Na thành niên rồi.
Không nghĩ tới, hắn lại giống với cha mình, thích người của bộ lạc khác.
Tù trưởng Phù Phong cảm thấy vui mừng, cũng mừng cho các giống đực độc thân thích Lâm Na. Thân là tù trưởng, ông kỳ vọng nhất chính là nhìn thấy nhóc con được sinh ra —— nhiều giống cái thì sẽ nhiều nhóc con!
Chỉ là……
“Người này thật là giống cái?” Phù Phong là tộc Hổ, khứu giác không nhanh nhạy giống Lâm Vũ. Ông hoàn toàn không ngửi được mùi giống cái ở trên người của Hứa Hành, cho nên không dám khẳng định.
Lâm Vũ cúi đầu, lại muốn ngửi mùi ở trên người của Hứa Hành. Trùng hợp, Hứa Hành ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ nhìn hắn một cái, sau đó nâng cánh tay lên vòng lấy cổ của hắn, vùi mặt vào trong ngực của hắn.
Dáng vẻ dính người này còn mạnh hơn dáng vẻ động dục của tộc mèo!
Các người thú nhìn ở xung quanh bắt đầu tru lên ồn ào với Lâm Vũ đang mặt đỏ tai hồng.
Lâm Vũ lập tức ôm chặt Hứa Hành hơn nữa. Hắn khẳng định nói: “Đúng là giống cái!”
Mà lúc này trong lòng của Hứa Hành: Mẹ ơi! Đừng có tru nữa mà! Tru đến tôi sắp nhồi máu cơ tim luôn rồi mấy cha!