Hứa Hành giật mình mở to mắt! Cậu cảm nhận được thứ to lớn của con báo đang áp trên bụng của mình.
Nhưng cậu đâu có bảo con báo làʍ t̠ìиɦ!
Hơn nữa, tối hôm qua cậu bị lăn lộn như thế, hiện tại miệng huyệt vẫn còn đau đây này.
Hứa Hành nhanh chóng nghiêng đầu, lên tiếng nói: “Không làm! Không phải làʍ t̠ìиɦ!”
Lâm Vũ ngừng động tác, hắn chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Hứa Hành, chỉ là trên mặt có không ít vẻ mờ mịt: “Không làm?” Hắn tạm dừng một chút, lại hỏi, “Làʍ t̠ìиɦ là cái gì?”
Hứa Hành lúc này mới ý thức được mình dùng từ hiện đại trong cơn hoảng loạn. Báo Báo này là con báo đất, đương nhiên không hiểu.
“Ngươi biết ‘tình’ là cái gì không?” Hứa Hành không có giãy ra khỏi ngực của Lâm Vũ.
Con báo không suy nghĩ liền nói: “Mẹ từng nói, mẹ yêu ta.”
“Đó cũng là một loại tình.” Hứa Hành mỉm cười, nâng tay vuốt tóc mái của hắn, kiên nhẫn giải thích nói, “Nhưng bây giờ ta và ngươi thích nhau, khi hai chúng ta giao phối thì gọi là ‘làʍ t̠ìиɦ’. Bởi vì, chúng ta tiến hành giao phối với nhau trong tràn đầy tình yêu.” Hắn không biết mình giải thích như vậy, con báo rốt cuộc có thể hiểu hay không.
Nhưng ánh mắt của con báo đúng là càng nghe càng lượng, trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm một chút ửng đỏ. Hắn lại khom lưng thò mặt qua, gần như dán môi của Hứa Hành mà nỉ non nói: “Em yêu ta.”
Hứa Hành bị bầu không khí mâp mờ này kéo theo, nóng lên cả hai tai đỏ lên. Hắn cảm giác mặt mình cũng đang nóng dần lên.
Tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, cảm thấy một vòng giao phối mới lại sắp đến. Cũng may khi con báo cúi người sáp xuống, Hứa Hành bị bắt ngửa về phía sau, bị cảm giác nhức mỏi sau eo nhắc nhở—— còn buông thả du͙© vọиɠ nữa, cơ thể của cậu sẽ tan thành từng mảnh mất!
Hứa Hành giơ tay che cái miệng sắp chạm vào miệng cậu của Báo Báo, cố gắng bày ra vẻ cương quyết nhắc nhở nói: “Đừng hôn nữa, làm chuyện chính trước đi.”
Báo Báo tủi thân cụp hai cái tai xuông, buồn bực dùng lòng bàn tay sờ môi cậu, phát tiếng “ứ ứ” bất mãn. Dáng vẻ này y như chú cún làm nũng, lại giống như chú mèo con đòi ăn.
Cho dù kiểu nào thì cũng đều làm Hứa Hành có loại ảo giác “mình là chủ nhân xấu xa”.
·
Dưới sự chỉ huy của Hứa ·vững tâm như sắt· Hành, con báo nằm thẳng ở trong ổ cỏ. Hắn cảm thấy cả người không khó chịu. Hắn chưa từng nằm thẳng ở trong ổ như thế!
Hứa Hành nhìn ra hắn căng thẳng, buồn cười, ngồi vào một bên, sau khi xoa tay cho nóng lên thì nhẹ nhàng đặt lên gáy của Lâm Vũ.
Nhiệt độ là một con dao hai lưỡi. Vào mùa hè, lúc đổ mồ hôi đầm đìa, khi áp lòng bàn tay nóng hổi lên bên gáy chỉ khiến người ta muốn bỏ ra ngay; nhưng khi nhiệt độ vẫn dễ chịu, cơ thể không ra mồ hôi, áp lòng bàn tay nóng hổi lên gáy sẽ khiến cho người ta có loại cảm giác thoải mái kỳ diệu.
Khi Hứa Hành đặt tay lên bên gáy của con báo, cảm nhận được loại ấm áp này. Hắn vốn dĩ chính là một con động vật họ mèo cỡ lớn, khi cảm nhận được nguồn nhiệt thì sẽ nhịn không được muốn đến gần một chút.
Hứa Hành lại không dừng lại ở một chỗ. Cậu dọc theo đường cong từ bên gáy xuống phía dưới, sờ đến hai sườn bả vai, lại xoa ấn một chút ở đầu vai rồi tiếp tục chụm vào giữa, hai đầu ngón tay một lên một xuống dọc theo cột sống chính giữa, xoa xuống đến xương cụt
Lâm Vũ đâu chịu nổi vuốt ve tinh tế như thế. Khi Hứa Hành sờ đến hắn xương cụt của hắn, các cơ của hắn càng căng cứng hơn, mười ngón càng là vươn móng ra, cào vào da thú dưới thân.
“Thả lỏng.” Hứa Hành vừa tiếp tục dùng đầu ngón tay cảm nhận cơ bắp bên dưới, vừa dùng giọng nói tràn ngập dẫn dụ nói, “Đừng sợ, sẽ rất thoải mái.”
Cậu dỗ dành một chút, Lâm Vũ chậm rãi thu hồi móng tay, còn thả lỏng cơ bắp toàn thân.
Điều này làm cho Hứa Hành càng có thể cảm nhận được trạng thái cơ thể của Lâm Vũ.
Ngón tay cậu rất mẫn cảm, cũng có lẽ đã từng sờ qua quá nhiều người, cậu có thể có thể cảm nhận được cơ bắp của người khác có thả lỏng hay không. Đây cũng là nguyên nhận cậu mang theo bao tay nhựa dùng một lần ở bên mình, cậu cần bảo vệ ngón tay của mình.
Sau ước chừng năm sáu phút đầu ngón tay chạm vào, Hứa Hành đại khái biết được tình trạng cơ thể của Lâm Vũ. Cậu có chút an tâm. Xem ra người thú cũng không thể thoát khỏi tình trạng bình thường của con người —— căng cơ vai và cổ.
Nhưng khác với con người, trạng thái căng cơ dưới hông của người thú xem như còn tốt, nhưng cơ bắp ở hai bên hông có một chút vấn đề.
Điều này có liên quan đến thói quen sinh hoạt và tư thế cơ thể của người thú. Trong quá trình phát triển của các loài động vật như chó mèo, tỷ lệ mắc bệnh xương hông cao hơn con người.
Điều này đúng ngay cả với những loài động vật như chó mèo có sự giúp đỡ của con người, huống chi là động vật hoang dã thuần túy?
Sau khi biết rõ tình huống của Lâm Vũ, Hứa Hành lén lấy di động, mở bản đồ cơ thể người, bản thuyết minh huyệt vị và các tài liệu liên quan. Không phải cậu nước tới chân mới nhảy, là trong những người tìm cậu massage, không có ai bị vấn đề ở ở hai bên xương hông, mà nổi bật hơn ở mông và eo.
Vấn đề của Lâm Vũ xem như ca đầu tiên trong kinh nghiệm hành nghề của cậu. Cậu cần phải nhớ lại chút kiến thức, không thể ấn bậy.
Ánh sáng trắng của điện thoại di động chiếu vào khuôn mặt Hứa Hành, khiến cho làn da vốn là trắng nõn của cậu, càng hiện ra một loại lãnh cảm sáng trong.
Lâm Vũ nằm ở trong ổ bị Hứa Hành sờ trên sờ dưới một đến mức mơ màng sắp ngủ, cũng không biết được trong tay của bé giống cái cầm thứ kinh thế hãi tục gì.
Nhưng cách đó không xa, chú sư tử màu trắng núp ở trong lùm cây đã nhìn thấy trọn vẹn cảnh tượng này. Hắn thấy được giống cái lấy thứ này từ trong một cái túi màu đen không biết ở đâu ra. Giống cái này không biết làm cái gì, thứ đó liền phát ra ánh sáng huỳnh quang như là ngôi sao.
Lạc Diên lập tức giật mình nâng đầu, cố gắng mở to một con mắt còn nguyên vẹn duy nhất nhìn cảnh tượng kinh người này.
Mà một con mắt khác của hắn sưng to nhắm lại, vết thương trên mí mắt bị Lâm Vũ cào ra đang bị thối rữa chảy mủ, còn tản ra mùi tanh hôi nồng nặc. Khiến cho khuôn mặt sư tử vốn đã gầy gò của hắn, thoạt nhìn càng thêm đáng thương, đáng sợ hơn.