Chương 33: Bắt đầu mát xa(1)

Ngoại trừ muối, Hứa Hành còn có một vấn đề sinh tồn khác mà cậu cần phải vượt qua.

“Ngươi hỏi tù trưởng chưa?” Hứa Hành chống đầu, nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ, “Ông ấy có nói, ta nên làm thế nào để thu hút giống đực cung cấp nuôi dưỡng ta không?”

Lâm Na nói đúng. Nếu trong vòng một năm, cậu không thể thu hút được ba giống đực cung cấp nuôi dưỡng mình, dựa theo quy tắc, cậu sẽ bị đuổi ra bộ lạc. Một khi rời khi rời khỏi bộ lạc, thì sẽ phải đối mặt với vô số nguy hiểm—— rắn và côn trùng độc đa chủng loại, mãnh thú tàn sát người thú sẽ lao ra khỏi khu rừng Hắc Ám vào đêm trăng tròn, còn có nhiều thảm họa thiên nhiên, cùng với đói khát.

Lâm Vũ không thể nghi ngờ là một giống đực mạnh mẽ lại thân thiết, nhưng trước mặt tự nhiên, cho dù là hắn hay Hứa Hành thì cũng đều nhỏ bé, không thể chịu một cái nghiền nhẹ của tự nhiên.

Có thể nghĩ đến khả năng sinh sản là mấu chốt để thu hút giống đực. Hiện tại cái tiếng cậu không sinh được con đã bị truyền đi. Một người ngốc như Lâm Vũ , chỉ sợ đèn l*иg cũng không tìm được.

Tuy rằng vẫn còn nghi vấn với chuyện mình không thể có thai, nhưng Hứa Hành lại thích coi đây là một điều bất ngờ thay vì lấy nó làm điểm bán hàng, sau khi thu hút thú đực, lại nói với đối phương, hàng thật không khớp với hàng quảng cáo.

Bởi vậy, cậu vùi điểm đáng ngờ ở trong lòng, cũng không định nói với con báo. Nếu có một ngày mang thai, cậu ngược lại còn sẽ lo lắng nên sinh thế nào. Điều kiện y tế ở nơi này nghèo nàn như thế, thuốc men gần như không có, hắn lại là người song tính không phát dục hoàn toàn, đến lúc đó có không thuận lợi sinh con hay không thì cũng là một ẩn số.

·

Nghe được câu hỏi, Lâm Vũ lập tức thuật lại lời của Phù Phong một lần.

“Làm cho bọn họ thoải mái?” Hứa Hành nghi hoặc, chỉ…… đơn giản như vậy?

“Đúng rồi! Tù trưởng nói, chỉ cần làm cho bọn họ cảm thấy thoải mái là được.” Lâm Vũ khác với Hứa Hành, hắn cảm thấy vấn đề này không hề đơn giản một chút nào. Tối hôm qua giao phối rất thoải mái, nhưng ngoại trừ giao phối, còn có chuyện nào khác làm cho người ta thoải mái sao?

Ngày hôm qua sau khi hỏi xong, con báo lại xoay chuyển bộ óc nhỏ của mình, nghĩ ra mấy cái. Ví dụ như, mùa đông ngủ dưới ánh mặt trời, hấp thu một chút ấm áp vất vả lắm mới xuất hiện trong trời đông giá rét dài dằng dặc; lại ví như, khi còn nhỏ không cần đi săn, cũng có thể được ăn no nê.

Giờ khắc này, trong đầu con báo lại hiện lên hình ảnh thời thơ ấu —— lúc năm sáu tuổi, sau khi hắn ăn một bữa thịt no nê thì dựa vào trong ngực của mẹ, ngủ dưới ánh nắng đầu xuân. Đó xem như là một trong số ít những cảnh tượng ngắn ngủi khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái trong cuộc đời.

Nếu mình cố gắng thêm một chút, làm những con thú đực khác không cần đi săn mà cũng có thể ăn no, vậy thì có khi nào mấy giống đực khác sẽ bằng lòng cung cấp nuôi dưỡng bé giống cái, không để bé giống cái bị đuổi ra bộ lạc, mà bản thân mình cũng có thể bởi vì đóng góp lớn nhất mà độc chiếm được bé giống cái luôn hay không?

Con báo cúi đầu, nhìn về phía chân trước trên mặt đất của mình. Hắn “xoạt” một cái vươn ra mấy móng vuốt sắc nhọn ra. Móng vuốt sắc nhọn như vậy có thể làm bé giống cái ăn ngon, cũng có thể nuôi sống hai tên phế vật khác sao?

Đáp án là, không thể.

Con báo suy bụng ta ra bụng người, từ sức ăn của mình, phân tích ra lượng thịt của hai tên phế vật khác. Hắn cảm thấy, hắn thật sự không có cách nào nuôi sống nhiều người thú như vậy.

Bỗng chốc, con báo lại nghĩ tới một chuyện—— bé giống cái ăn ít quá!

Là giống cái ăn ít nhất mà hắn từng gặp.

Con báo bất an mà ngồi dậy, hai chân trước nôn nóng mà chụm lại một chỗ, lo lắng nhìn về phía Hứa Hành: “Em ăn no chưa?” Trong lòng hắn lo sợ bất an. Chẳng lẽ là bởi vì đồ ăn của mình không hợp khẩu vị, cho nên bé giống cái mới ăn ít như thế sao?

Hứa Hành đang suy nghĩ cách này có khả thi hay không thì hơi có chút kinh ngạc. Cậu thành thật đáp: “Ăn no rồi. Ăn đến mức có chút căng bụng nữa.”

Câu trả lời càng khiến cho con báo cảm thấy đến kỳ quái. Sao lại có giống cái ăn ít như vậy?

Trong bộ lạc, sở dĩ một giống cái cần ít nhất ba giống đực cung cấp nuôi dưỡng, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì giống cái cũng không ăn ít, thậm chí có một số giống cái còn có sức ăn gần bằng giống đực. Như vậy, rất ít có giống đực có thể chăm sóc tốt cho giống cái một mình.

Nhưng sức ăn của bé giống cái, quả thực còn ít hơn cả con non nữa!

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ…… bé giống cái bị đói thời gian dài, mới làm cho sức ăn của mình biến thành tinh huống thú đực nhét kẽ răng cũng không đủ thế này sao?

Con báo dùng ánh mắt xót thương nhìn chằm chằm Hứa Hành. Hắn thầm thề ở trong lòng âm, chính mình nhất định phải cố gắng chăm sóc cho bé giống cái thật tốt.

Hứa Hành không hiểu ánh mắt hắn, chỉ nựng mèo, duỗi tay gãi gãi cằm của hắn.

Lâm Vũ thoáng chốc híp đôi mắt, ngưỡng đầu, dùng hành động nói với Hứa Hành: Gãi thêm y!

·

Sau khi Hứa Hành nghe được kiến nghị thì lập tức nghĩ đến một cách. Nghề của cậu là thợ massage, đương nhiên biết được sẽ có thể thoải mái như thế nào khi sử dụng các kỹ thuật phù hợp với nhu cầu thể chất của khách hàng. Cậu có không ít khách hàng quen, chính là bị kỹ thuật của cậu mê hoặc. Cho dù phí chỉ đích danh của cậu không rẻ nhưng vẫn đến mỗi tuần một lần, nói là như thế này sẽ làm thân thể vẫn luôn ở trong trạng thái tốt nhất.

Nhưng các người thú cũng sẽ bị massage thu hút sao?

Hứa Hành vẫn luôn nôn nóng trong vấn đề sinh tồn. Cậu thấy không nghĩ ra được thì đơn giản đứng dậy, ra hiệu bảo con báo về phòng với mình, nói muốn thử cách của mình.

Đôi mắt của con báo sáng lên, hắn không ngờ bé giống cái đã nghĩ ra được cách trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng nhìn thấy bé giống cái đi vào phòng, hắn lại vểnh tai ra ngoài, không khỏi bắt đầu thắc mắc —— tại sao phải về phòng làm chuyện thoải mái?!

Con báo không vui co duỗi móng vuốt, miễn cưỡng bước đến, khi đi đến cửa phòng thì thò đầu vào bên trong xem xét. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Hành đang chính lại ổ cỏ, mở tấm da động vật đang gấp lại ra rồi trải bằng.

Dáng vẻ này, vừa thấy chính là muốn giao phối rồi!

Nhưng không phải bé giống cái đã nói, cậu không định giao phối với đám người thú kia sao?

Lỗ tai của Lâm Vũ cụp xuống. Trong lòng của hắn không muốn chia sẽ bé giống cái với người kahsc, nhưng hắn cũng biết nếu thật sự bị đuổi đi, hắn sẽ không thể cho bé giống cái được cuộc sống tốt như hiện giờ

Chờ Hứa Hành sắp xếp xong, cậu vừa xoa eo, vừa ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía con báo đầy mặt ưu sầu đang ngồi ở cửa.

“Sao vậy? Lại đây đi! Sao tự nhiên trông ngươi sầu thế?” Hứa Hành khẽ mỉm cười, quan tâm hỏi. Cậu không đoán được con báo rốt cuộc đã nghĩ tới cái gì, trông buồn đến mức y chang như sticker chú mèo khóc hu hu.

Chòm râu báo giật giật, vẫn quyết định làm theo quyết tâm của mình —— muốn cho cuộc sống của bé giống cái càng tốt hơn!

Hắn bước vào bên trong, hóa thành hình người. Tiếp theo, hắn không cần Hứa Hành dặn dò mà đi đến chậu nước bên cạnh rửa tay.

Hứa Hành nhìn hành động kiên quyết này, trên đỉnh đầu nhảy ra hàng loạt dấu chấm hỏi —— bảo hắn đến nằm xoa bóp một chút, sao cứ cảm thấy hắn cứ như đi chịu chết như thế?

Sau khi rửa tay xong, Lâm Vũ bước đi lại đây, ôm chặt lấy Hứa Hành, khom lưng cúi đầu hôn lên môi của Hứa Hành, đôi tay sờ xuống phía dưới, xoa xoa bờ mông tròn trịa của Hứa Hành—— đây là chỗ có thịt hiếm hoi ở trên cơ thể của cậu.