Chương 25: Khiêu chiến

Thời gian quay lại sáu phút trước, cuối cùng Hứa Hành đã không nhịn nổi nữa! Cậu cảm thấy mình mà nghe Lâm Na nói thêm một lời thì huyết áp sẽ tăng vọt lên tận mười con số mất.

“Đủ rồi!” Hứa Hành nổi giận gầm lên một tiếng, xô Lâm Na, đẩy cô ta ra ngoài cửa, “Ngươi đi đi! Đừng đến đây nữa!”

“Ngươi không đồng ý?” Biểu hiện của Lâm Na còn giật mình hơn cả Hứa Hành.

Cô ta tựa như khó có thể tin chất vấn nói: “Điều kiện tốt như vậy, ngươi vậy mà cũng không đồng ý?!Rốt cuộc là ngươi nghĩ cái gì thế? Ngươi cho rằng một năm sau, ngươi bị đuổi ra, Lâm Vũ còn có thể bảo vệ ngươi giống như bây giờ sao? Không có bộ lạc, các ngươi cũng đừng mong có thể sống sót!”

Hứa Hành lạnh như băng mà liếc Lâm Na, chỉ trả lời bốn chữ: “Liên quan cái rắm gì với ngươi!”

Cậu biết mọi chuyện có thể sẽ giống như Lâm Na nói, nhưng trong lòng cậu không qua được ải này. Nếu sự ổn định trong tương lai của cậu cần bạn đời phải ngủ cùng hoặc là trao đổi tϊиɧ ŧяùиɠ, vậy thì cậu còn đáng làm đàn ông sao?

Cây dươиɠ ѵậŧ dưới háng kia, không cần cũng được!

Lâm Na “hức” một tiếng, lại khóc, nước mắt trượt xuống từng viên lớn, như là bị uất ức lớn lắm.

Hứa Hành cắn quai hàm, mặt ngoài nhìn là phẫn nộ, thực ra trong lòng còn đau buồn hơn Lâm Na. Cậu cảm thấy bản thân uổng công làm thanh niên của thế kỷ 21.

Nhưng hôm nay Lâm Na dám đến tìm Hứa Hành, không chỉ có bỏ vốn gốc, còn hạ quyết tâm cực lớn. Cô ta cảm thấy điều kiện của mình đã gần như hèn mọn đến như bụi đất rồi, nhưng Hứa Hành lại vẫn là thái độ “Ngươi đừng có mở”, đôi mắt cô ta càng trừng càng lớn, ánh mắt cũng càng thêm u oán tàn nhẫn.

Bỗng chốc, cô ta tựa như nghĩ đến cái gì, giống như bừng tỉnh hiểu ra nói: “Ngươi thật ác độc! Ngươi nhất định là gian tế do bộ lạc khác phái đến quyến rũ Lâm Vũ, làm cho bộ lạc Hà Biên không bao giờ sinh ra được người thú có huyết thống mạnh mẽ.”

“Đúng rồi! Nếu không vì sao ngươi lại còn nguyên vẹn không sứt mẻ gì xuất hiện ở bìa rừng Hắc Ám? Nếu không tại sao ngươi rõ ràng là tàn tật, còn có thể sống đến bây giờ?”

Lời này vừa ra, Hứa Hành thiếu chút nữa đã giận đến ngã ngửa.

Con bé này bị gì thế? Vừa rồi còn nói lý được một chút, bây giờ lại bắt đầu nói bậy bạ rồi!

Hứa Hành biết mình tiếp túc dây dưa thì cũng không làm nên cơm cháo gì. Cậu đơn giản lao ra cửa, đi đến trung tâm bộ lạc.

Tư tế là người phát ngôn của Thần, ngoại trừ sự vụ đặc biệt, bình thường đều sẽ ở khu vực trung tâm bộ lac. Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ thay tù trưởng xử lý một ít tranh chấp ở trong bộ lạc.

Hứa Hành trời xa đất lạ, Lâm Vũ lại không ở bên cạnh. Cậu chỉ có thể mời Tư tế đến trị con điên Lâm Na này.

Có lẽ Lâm Na nhìn ra được ý định của cậu, lập tức chạy đến trước người của cậu, cản đường nói: “Không được đi! Nếu ngươi không đồng ý thì không được đi đâu hết!”

Cuối cùng Hứa Hành không nhịn nữa, nói câu tàn nhẫn: “Cút! Đừng đển gần ta, đồ điên!”

“Đồ điên” vừa ra, Lâm Na bị mắng đến sửng sốt, ngay sau đó cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ giận dữ. Cô ta nghiêm khắc mắng: “Bản thân ngươi muốn chết thì thôi, ngươi còn muốn kéo theo Lâm Vũ! Bây giờ ngươi còn mắng ta là đồ điên, ngươi…… ngươi……”

Hứa Hành thấy cô ta tức giận đến đỏ cả người, trên trán còn nổi cả gân xanh, trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng không thể không cẩn thân đề phòng con bé này đánh người.

Ai ngờ, Lâm Na không có giơ tay đánh, mà là quay đầu rời đi.

Hứa Hành mờ mịt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dựa vào hình thể, cậu cảm thấy bản thân chắc chắn đánh không lại…… Từ từ? Tại sao bỗng nhiên Lâm Na lao đến thế kia?!

·

Hứa Hành đoán đúng rồi.

Cậu không đánh thắng được, thật sự không thể đánh thắng…… Ai có thể ngờ được chủng tộc của Lâm Na lại là lợn rừng cơ chứ!

Đông Bắc có một câu nói xưa một hổ, hai gấu, ba lợn rừng. Sức chiến đấu của lợn rừng trưởng thành chỉ đứng sau hổ và gấu, sói muốn săn gϊếŧ thì đều phải từng bầy nằm trên mặt đất.

Thế thì kẻ hèn nhân loại đây, còn có thể đánh được lợn rừng à?

Thấy vẻ mặt của Lâm Na không đúng, Hứa Hành liền đề phòng con bé này ra tay đánh người, nhưng cậu không ngờ cách thức quánh nhau của con bé này lại là lấy trớn xa mấy bước rồi lao đến đây.

Vì để tăng cường sức mạnh, cô ta thậm chí còn biến thành nửa thú, lúc này mới để Hứa Hành nhìn ra cô ta là giống cái tộc heo—— hai chiếc răng nanh dưới nhô ra từ miệng, cùng với lông bờm ngắn màu nâu mọc khắp cơ thể, muốn nhận nhầm cũng khó lắm.

May mà Hứa Hành thân thủ nhanh nhẹn, hơi né sang một bên, mới không để cô ta ủi vào thật. Nhưng bả vai Lâm Na vẫn sượt qua cơ thể của Hứa Hàn, khiến cậu nặng nề ngã xuống đất.

Khi một cơn đau âm ỉ truyền đến lúc tiếp đất, cuối cùng Hứa Hành mới phản ứng lại, chính mình bị heo làm bị thương rồi.

Hứa Hành phẫn nộ lắm rồi nha —— Lâm Vũ đâu? Mau tới cắn cô ta đi!

Nhưng mà không có Lâm Vũ, chỉ có cô nàng lợn rừng đang thay đổi phương hướng, lại lao đến đây thôi.

Hứa Hành luống cuống tay chân muốn né tránh, nhưng cậu đau quá! Đau đến cả người không còn miếng sức, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lâm Na tiếp tục lao đến hướng này.

Trong chớp nhoáng, một bóng dáng màu trắng xuất hiện từ không khí, đâm cô nàng lợn rừng bay ra ngoài. Hứa Hành còn chưa kịp thấy rõ ràng đó là thứ gì. Bóng trắng kia đã chạy sang bên hông nhà rồi biến mất không thấy đâu.

Cái gì thế?

Thần tiên hiển linh sao?

Sau khi Lâm Na bị đâm bay khỏi đây, trùng hợp tông vào sườn một căn nhà tranh khác, phát ra một tiếng “ầm” lớn.

Điều khiến Hứa Hành khϊếp sợ chính là, rõ ràng tốc dộ bay qua không tính là nhanh, nhà tranh lại bị đâm sập luôn.

Nếu vừa rồi đâm trúng cậu thì cậu cầm chắc vé về chầu ông bà rồi!

Hứa Hành chỉ thấy cỏ tranh và tường đất đổ “rầm rầm” xuống, chẳng mấy chốc người đã bị chôn vùi bên trong.

Một loạt âm thanh liên tiếp, cuối cùng đã thu hút người trong bộ lạc.

Hứa Hành vội vàng ngồi dậy, chịu đựng cơn đau hô lên: “Mau cứu người! Có người bị chôn ở bên trong!”

Cậu không muốn Lâm Na xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không có lý cũng không nói được.

·

Tóm lại, chờ khi Lâm Vũ vộ vàng chạy đến, Hứa Hành đang từ chối Tư tế muốn bôi phân trâu lên người của mình.

Tư tế nói, cái này có thể làm tan máu bầm.

Hứa Hành liên tục lắc đầu, kiên quyết từ chối. Cho dù có thể làm tan máu bầm, nhưng nó là phân. Sao có thể lấy phân bôi lên người được chứ?

Lâm Vũ trùng hợp thấy cảnh này, lập tức hai mắt đỏ hoe lao đến trước người Hứa Hành, ra vẻ lấy phân ra bôi lên người Hứa Hành.

“Em đừng sợ ta sẽ chê em.” Lâm Vũ khóc lóc nói, “Ta không phải là con báo không thể chịu được mùi này! Ọe—— không thối đâu! Ta có thể chịu được……Ọe——”

Lâm Vũ là con báo có khứu giác cực kỳ nhanh nhạy, hắn đúng là không thích mùi phân. Vừa ngửi thấy mùi, hắn liền muốn đào chút đất lấp lên ngay.

Nhưng đây là vì cứu mạng của bé giống cái, hắn cần phải chịu đựng, cũng bằng lòng chịu đựng.

“Đừng đừng đừng!” Hứa Hành vội vàng ngăn cản nói, “Ta không sao. Ta rất ổn.” Cậu nhịn đau đứng dậy, cho Lâm Vũ thấy mình không sao cả.

Cậu đúng là không sao cả. Theo chẩn đoán của Tư tế và phán đoán của cậu, nội tạng của cậu không có bị thương, chỉ là da bị bầm tím mà thôi.

Nếu là vết bầm mô mềm, So với bôi phân, Hứa Hành thà đi về làm thuốc lá ướt đắp lên còn hơn.

Lâm Vũ may mắn mà rút tay về, đỡ Hứa Hành đi ra khỏi căn nhà tràn đầy mùi phân trâu rừng. Lúc này hắn mới hít sâu một hơi, hỏi Hứa Hành: “Xảy ra chuyện gì? Lâm Na bắt nạt em sao?”

Hứa Hành cũng không gạt, lập tức nói ra đầu đuôi mọi chuyện. Cậu càng nói, sắc mặt Lâm Vũ càng tái nhợt. Sau khi nói xong câu cuối cùng, thậm chí trên mặt của hắn không còn một hột máu.

Hứa Hành nhịn không được lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lâm Vũ y chang một đứa trẻ mít ướt, được Hứa Hành quan tâm thì lại khóc lên. Hắn cúi đầu tủi thân nói: “Cách cô ta nói đúng là không tồi. Nhưng…… Nhưng ta không muốn giao phối với cô ta. Nhưng nếu ta không muốn giao phối với cô ta, em có thể sẽ bị đuổi ra bộ lạc. Cho nên…… Ta, ta cảm thấy ta là bạn đời tồi…… Ta chỉ làm điều mà bản thân muốn làm, cũng không suy nghĩ cho em.”

Dứt lời, Lâm Vũ hít hít cái mũi, tựa như bị sự đau lòng này làm cho nước mũi cũng muốn chảy ra.

Hứa Hành nhìn đến thật sự không thế nhịn được nữa mà cười “Ha ha” lên tiếng. Cậu duỗi tay lau nước mắt trên hai má của Lâm Vũ. Nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt khóc vừa tủi thân vừa đáng thương, Hứa Hành chỉ cảm thấy sao hắn ngốc như vậy?

Ngốc đến làm cho người ta động lòng!

Hứa Hành nhón chân mổ lên môi Lâm Vũ một cái. Cậu nâng mặt của Lâm Vũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai đỏ bừng vì đau buồn của Lâm Vũ, nhỏ giọng an ủi nói: “Đừng lo, ta là giống cái được ngươi thừa nhận. Ngươi mạnh như vậy, chẳng lẽ ta sẽ kém hơn sao?”

Lâm Vũ vội vàng lắc đầu nói: “Mặc kệ ta có thừa nhận em hay không, em đều là giống cái rất tốt rất tốt.”

Hứa Hành mỉm cười: “Vậy ngươi còn lo cái gì? Ta tốt như vậy, chẳng lẽ người khác không nhìn ra được?”

Tuy rằng trong lòng Hứa Hành không muốn hơn ba người, nhưng hình như chỉ có như vậy mới có thể làm Lâm Vũ yên ổn vài phần.

Ai ngờ sau khi Lâm Vũ nghe xong, lại khóc, mà khóc còn đau lòng hơn khi nãy.

—— đúng vậy, bé giống cái của hắn tốt như vậy, hắn làm gì có cơ hội độc chiếm được chứ?

·

Cũng may, Hứa Hành không cần mất quá nhiều thời gian vỗ về con báo suy sụp tinh thần.

Sau khi được Tư tế trị liệu, Lâm Na đã tỉnh lại. Thái độ bây giờ của cô nàng không còn xúc động phẫn nộ như vậy rồi. Tựa như cú đâm kia đã lôi lý trí của cô nàng trở lại.

Tù trưởng hỏi cô nàng tại sao lại đi tìm Hứa Hành, cô nàng cũng thành thật đáp: “Con muốn sinh con với Lâm Vũ, cho nên đi xin giống cái của hắn.”

Một màn này khiến cho Hứa Hành vô cùng cảm kích vì đây là thế giới có thần linh.

Ở trong bộ lạc, Tư tế không chỉ có thể giao tiếp với Thần, cũng có thể đọc được suy nghĩ của người thú, biết rõ bọn họ nói thật hay nói dối. Cho nên, trước khi Lâm Na tỉnh lại, Tư tế và tù trưởng đã xác minh tính thật giả trong lời nói của Hứa Hành.

Lâm Na cũng biết mình không thể nói dối, cho nên mới chuyển biếи ŧɦái độ. Nhưng nói một hồi, cảm xúc của cô nàng vẫn suy sụp. Cô nàng dựa vào trong lòng ngực của mẹ mình, chất vấn tù trưởng: “Ngài vẫn luôn với con, Lâm Vũ là bạn đời của con, kêu con chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải sinh ra dũng sĩ mạnh hơn. Nhưng bây giờ hắn đã là người của người khác. Tại sao lời của ngài không đáng tin một chút nào hết vậy chứ?”

Cô nàng lại quay đầu nhìn về phía những người khác, khóc lóc chất vấn: “Mọi người đều nói Lâm Vũ là của con, sớm muộn gì cũng sẽ là của con, ngoại trừ con ra, hắn còn có thể chọn ai. Cho nên, con cũng cho rằng hắn nhất định sẽ là của con. Nhiều năm như vậy, con đều là cho rằng như vậy. Nhưng hắn không phải!”

Cuối cùng, cô nàng quay đầu tới, khóc lóc chất vấn Lâm Vũ: “Còn ngươi nữa! Dựa vào đâu ngươi không chọn ta, ngược lại đi chọn một con cái tàn tật……”

“Gào ——” Cô nàng còn chưa nói xong, Lâm Vũ liền hóa thành hình thú, gầm gừ uy hϊếp nói, “Không được sỉ nhục giống cái của ta! Y không tàn tật. Y là giống cái tốt nhất trên đời!”

Lâm Na bị cảnh tượng này làm cho sợ rồi. Cô nàng chưa từng nghĩ tới, Lâm Vũ sẽ vì bảo vệ một giống cái khác, thậm chí còn không cho cô nói hết một câu hoàn chỉnh.

“Ta chưa từng nói, ta sẽ chọn ngươi. Ta cũng chưa từng có ý gì với ngươi!” Lâm Vũ thẹn quá thành giận mà nhe răng nói, “Ngươi đừng bôi nhọ ta! Ta trong sạch! Ta chỉ thích giống cái của ta, chưa từng thích những người khác.” Hắn vừa gào lên những lời này, vừa điên cuồng đập đuôi lên mặt đất, thậm chí còn vươn móng vuốt, ra vẻ muốn cào người.

Lâm Vũ thật sự rất giận. Hắn không muốn bé giống cái hiểu lầm hắn là người thú hai ba lòng.

Thấy tình cảnh như vậy, Lâm Na “Oa” khóc lớn ra tiếng. Cô nàng khóc cực kỳ đau khổ, là sự suy sụp không thể chấp nhận được sau sự sụp đổ của niềm tin, đồng thời cũng xen lẫn nỗi xấu hổ vì mất mặt và từ bỏ lòng tự trọng, nhưng vẫn không thể đánh đổi được những thứ mình mong muốn.

Nhìn thấy cô nàng khóc như vậy, Hứa Hành cũng lười so đo. Dẫu sao thì Lâm Na bị thương còn nghiêm trọng hơn cậu. Hơn nữa, cô nàng không có cây thuốc lá, nói không chừng muốn làm tan máu bầm thì chỉ có thể bôi phân trâu rừng thôi……

Bỗng nhiên, Hứa Hành lại sinh ra mấy phần đồng cảm với Lâm Na.

·

“Đi thôi.” Hứa Hành vỗ vỗ đầu con báo, ra hiệu hắn theo mình rời đi.

Lâm Vũ lại căm giận mà vung cái đuôi mấy cái, sau đó đưa đầu cọ cọ đùi của Hứa Hành, dính lấy cậu cùng đ về.

Chuyện đến nơi đây, tựa như đã xong rồi.

Ai ngờ, lại có một người không ngờ tới đứng trước mặt Lâm Vũ.

Là con gấu to từng gặp ở bìa rừng, không biết gã đã hóa thành hình thú từ khì nào, giống như một ngọn núi nhỏ, chặn đường của Hứa Hành và Lâm Vũ.

Chỉ thấy hắn ngẩng đầu, tuyên bố với Lâm Vũ: “Ba ngày sau, ta phát động khiêu chiến Thần phục với ngươi. Ta không chỉ muốn giành danh hiệu đệ nhất dũng sĩ thế hệ mới của ngươi.” Nói tới đây, gấu to chợt ngừng lại, khinh miệt mà liếc mắt nhìn Hứa Hành một cái, tiếp theo phun ra một hơi từ trong lỗ mũi, nâng cao âm lượng, ngạo mạn hơn: “Ta còn muốn giống của ngươi, sau này đều do Lâm Na giữ!”