Trên đường đi đên bờ sông, Lâm Vũ nói những thông tin này với Hứa Hành. Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Hứa Hành, muốn nhìn ra nào đó cho thấy có thể Hứa Hành là người của vương tộc.
Đương nhiên, Lâm Vũ không phải vì muốn gia nhập vương tộc, mới thử như thế. Hắn chỉ là muốn xác nhận xem bé giống cái có phải là người của vương tộc hay không, tránh cho bé giống cái gặp mặt mấy thứ cứt chó kia ở trong ngày tụ tập.
—— Hừ, một đám vô vị, giống cái tốt như vậy mà các ngươi cũng không biết quý trọng, vậy thì ta sẽ bảo vệ cho y thật tốt!
Nhưng mà, cả quá trình Hứa Hành đều giữ vẻ mặt không cảm xúc, ngược lại cũng không phải cậu nghe xong không có cảm giác, là cậu đã sớm cảm nhận được sự kỳ diệu của thế giới này. Đương nhiên là mức độ chấp nhận cao đối với cách nói “Thần” này, thậm chí còn cảm thấy rất hợp lý.
Về phần ánh sáng, bóng tối, hoặc là vương tộc, bởi vì không liên quan gì với cậu, cho nên cậu nghe xong cũng chỉ vậy thôi, không có bất kỳ phản hồi gì.
Lâm Vũ cúi đầu, nói thầm ở trong lòng: Chẳng lẽ mình đoán sai rồi sao?
Bỗng chốc, nhạy bén trực giác khiến cho Lâm Vũ xù lông. Hắn đã nhận thấy một ánh mắt không có ý tốt từ xa.
Lâm Vũ nhảy ra bảo vệ trước người của Hứa Hành, nhìn chằm chằm nơi phát ra tầm mắt.
Là một giống đực tộc gấu, đang đứng ở bìa rừng, hung tợn nhìn về phía này.
Con gấu màu nâu khổng lồ dài khoảng năm mét khi đi bằng bốn chân, là một dũng sĩ có thân hình to lớn hiếm thấy trong bộ lạc và các khu vực xung quanh. Gã là người mới gia nhập bộ lạc Hà Biên, lớn hơn Lâm Vũ một tuổi, chưa có bạn đời, nhưng đã có người trong lòng.
Nghe đồn, con gấu đực này là thú đực rất được các giống cái ở bộ lạc Cao Sơn phía bắc hâm mộ. Nhưng mấy giống cái đó đều không lọt nổi vào mắt xanh của gã. Tình cờ khi đi ra khỏi rừng kiếm ăn, xa xa gặp được Lâm Na sắp thành niên thì đi theo thẳng đến trong bộ lạc, thay đổi tín ngưỡng, trở thành người thú mới gia nhập trong bộ lạc.
Các người thú trong đội săn thú đã từng trêu ghẹo Lâm Vũ, nói Lâm Na đã tìm cho hắn một người có thực lực dũng mãnh, trong cuộc sống tương lai, trong tổ của bọn họ nhất định có thể bởi vì sự hợp tác hai người mà làm cho Lâm Na trở thành giống cái thứ hai sử dụng đồ gốm ở trong bộ lạc.
Đáng tiếc, Lâm Vũ không thích Lâm Na. Hắn đối xử bình đẳng, chỉ xem Lâm Na là một trong các giống cái cần bảo vệ ở trong bộ lạc.
Nhìn thấy được ánh mắt như hận thù của gấu nâu, Lâm Vũ có chút mơ hồ. Nếu hắn không có gặp được bé giống cái, con gấu kia trừng như thế, hắn còn có thể biết được là ham muốn ganh đua của thú đực đang gây chuyện. Hiện tại, hắn đã có người trong lòng, con gấu này thấy hắn đã đổi mục tiêu, cũng không nên nhìn hằn thù như thế chứ!
Gã còn trừng cái gì chứ?!
Cho dù nghĩ không ra, cũng không ảnh hưởng đến Lâm Vũ nổi giận. Cả người hắn xù lông nhìn về hướng đó thở khì khì. Lực uy hϊếp của tiếng gầm gừ không lớn, cần phải đánh thật, hắn tin tên cần phải chạy trối chết là con gấu này.
Lâm Vũ là người cao to hiếm thấy trong tộc báo, khi tứ chi chạm đất, thân hình cũng chỉ cao 3,78 mét, so với con gấu khổng lồ 5 mét, đương nhiên là có chênh lệch. Nhưng con báo vốn không phải là vận động viên thể hình, bọn họ tthích dựa vào sự nhanh nhẹn để tấn công úp vào chỗ trí mạng của con mồi, chơi chết con mồi hơn.
Mà Lâm Vũ dám cáng đáng vị trí vua mới trong bộ lạc Hà Biên, chính là bởi vì vóc dáng của hắn lớn, đồng thời còn siêu nhanh nhẹn nhờ dòng máu tộc ưng.
Con gấu khổng lồ kia hiển nhiên cũng cảm nhận được sức uy hϊếp của Lâm Vũ. gã phát ra tiếng thở phì phì trong mũi, khinh miệt mà liếc mắt nhìn bên này một cái, sau đó quay đầu đi về hướng khác.
·
“Sao vậy?” Hứa Hành vẻ mặt lờ mờ, hoàn toàn không cảm thấy được thái độ thù địch. Cậu chỉ nhìn thấy Báo Báo nhà mình nhìn con gấu khổng lồ kia thở “phì phì” một cái, con gấu khổng lồ kia liền quay đầu đi rồi.
Chẳng lẽ con gấu khổng lồ không phải là người sao?
Lâm Vũ không nghĩ làm bé giống cái lo lắng, hắn lấy đầu cọ cọ bắp chân lộ ra ngoài của bé giống cái, “Không sao. Chúng ta tiếp tục đi thôi.” Tiếp theo, hắn như nhớ tới cái gì, “Ta chở ngươi đi.”
Hai mắt Hứa Hành sáng lên —— còn có chuyện tốt này luôn?
Cưỡi hổ trong sở thú phải đến mấy trăm lận đó!
Nhưng vì lý do an toàn, Hứa Hành vẫn nhìn miệng vết thương của Báo Báo trước. Không ngờ năng lực chữa trị của các người thú quả thực đáng kinh ngạc, vết thương vốn đang chảy máu đã lành lại thành vết sẹo màu hồng trong thời gian ngắn như vậy, thực sự làm Hứa Hành cảm thấy kinh ngạc cảm thán với sức mạnh thần kỳ của thế giới này.
Lúc này Hứa Hành mới hung hăng gật đầu, cũng dưới sự chỉ huy của Lâm Vũ , tìm chỗ tốt nhất để cưỡi báo, nằm trên lưng to rộng của Báo Báo, đi bộ về phía bờ sông.
·
Hôm qua đội săn thú thu hoạch khá dồi dào, hôm nay thủ lĩnh bộ lạc liền cho mọi người nghỉ ngơi.
Nhóm thú đực không muốn nhàn rỗi, cùng nhau xuất phát đi thu thập, nhóm giống cái tụ tập ở bờ sông rửa sạch da thú. Số lượng da thú mà hôm qua đội săn thú lột xuống rất nhiều, đủ các chủng loại, nhóm giống cái cần phải rửa sạch hết toàn bộ trong hôm nay, sau đó tiến hành thuộc da.
Qua thêm mười ngày nữa là bắt đầu đến ngày họp chợ rồi. Lần này bộ lạc Hà Biên muốn dùng da thú, thịt khô đổi nhiều muối với nhóm tộc biển.
Hứa Hành được Lâm Vũ chở, còn chưa tới gần thì đã nhận được sự chú ý của toàn bộ hiện trường. Nhóm giống cái và nhóm giống đực đều đứng dậy nhìn về phía Hứa Hành đang cưỡi trên con báo.
Gầy quá đi!
Đây là ấn tượng đầu tiên của các người thú bộ lạc Hà Biên nhìn thấy cả người của Hứa Hành, tiếp theo mới là trắng quá, mặt đẹp thật, đáng tiếc ngực phẳng, không có sữa cho con rồi.
Không đúng, nghe nói giống cái này không sinh con được. Thế thì có ngực hay không cũng không khác mấy.
·
Hứa Hành xoay người leo xuống khỏi người của con báo dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người. Cậu căng mặt, làm cho mình đừng biểu hiện quá xấu hổ. Nhưng những người thú hiển nhiên không có khái niệm “Phi lễ chớ nhìn”, tất cả đều mở to đôi mắt thú nhìn vào cậu chăm chăm.
Cho dù Hứa Hành nhìn qua, các người thú cũng không dời tầm mắt, ngược lại còn bởi vì cậu nhìn sang mà một đám bắt đầu thảo luận sôi nổi lên.
“Đẹp quá má ơi!”
“Đáng tiếc không sinh con được, chậc chậc……”
“Lâm Na đúng là không đẹp bằng y, thảo nào Lâm Vũ thích y.”
“Đẹp có ích lợi gì? Đáng tiếc không sinh con được.”
……
Hứa Hành: “……” Cậu bỗng nhiên cảm thấy, nghe hiểu được ngôn ngữ của loài thú cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Bỗng nhiên, một tiếng “gáo” vang lên bên cạnh cậu, lần này còn không cẩn thận bị phá âm.
Hứa Hành quay đầu nhìn, là Lâm Vũ trừng đôi mắt màu vàng kim, bên trong còn tản ra tia hung ác xanh lơ. Hắn hung tợn bảo vệ nói: “Không được sỉ nhục giống cái của ta! Nếu không, mặc kệ ngươi là cái hay đực thì ta đều cắn tất!”
Hứa Hành: “……” Cảm xúc của cậu vốn còn rất căng thẳng, thoáng chốc thả lỏng.
Sao con báo này đáng yêu dữ thần vầy nè? Ngay đến tiếng thở tức giận bị phá âm “gáo” cũng đáng yêu nữa!