Chương 17: Hoàn cảnh sống rất thiếu thốn

Lâm Vũ bị nhéo rất đau. Khi Hứa Hành bện dây ở một bên, hắn vẫn luôn rục ở ven tường liếʍ tinh hoàn. Liếʍ đến phát ra tiếng “nhóp nhép”, hết sức trầm mê, khiến cho Hứa Hành vô cùng lo lắng, có khi nào hắn liếʍ đến viêm tinh hoàn luôn không.

Hứa Hành không khỏi nghĩ đến con mèo của mình. Trước đó, mèo của cậu từng bị viêm chân, dấu hiệu đầu tiên của bệnh này là nó bắt đầu liếʍ chân một cách điên cuồng..

Chẳng lẽ…… mình nhéo ác lắm sao?

Hứa Hành đứng ngồi không yên mà muốn đứng lên. Cậu thừa nhận lúc ấy đó bị dọa sợ, vì thế dùng chút kỹ thuật nhéo nhỏ—— kẹp thịt vào giữa hai đầu ngón tay, sau đó bỗng vặn một cái.

Khi bị trúng chiêu này, ai bị véo cũng sẽ gào lên. Huống chi cậu còn véo cái……

Hứa Hành vội vàng buông việc trong tay, đi qua giơ một chân của Báo Báo lên, cúi đầu đánh giá tình huống của tinh hoàn.

Mợ! Không nhìn không biết, nhìn một cái đã hú hồn.

Hai viên tinh hoàn, một viên là trứng vịt, một viên là trứng ngỗng, sự đối lập mạnh như thế làm cho lương tâm của Hứa Hành cũng bắt đầu nhói lên.

“Đau không? Sao ngươi không nói với ta?”

Lỗ tai Lâm Vũ lại cụp ra sau nói: “Liếʍ là được rồi.”

Nghe được lời này, Hứa Hành đau lòng đến nói không ra lời. Tuy rằng cậu là đội trưởng của nhóm mèo hoang, sao cậu có thể bỏ được Báo Báo anh tuấn bị sưng tinh hoàn như thế này?

Không được! Hứa Hành nghĩ thầm, mình cần phải nghĩ cách cứu vãn mới được.

Đáng tiếc, trong tay ngoại trừ băng keo cá nhân, cậu lại không có thuốc gì, nếu không……

Hứa Hành bỗng chốc dừng lại.

Từ từ…… mình thật sự không có thuốc sao?

Hứa Hành đột nhiên quay người lấy ba lô. Giống như khi đến, mấy thứ trong ba lô cũng không có bất kỳ thay đổi gì —— chìa khóa, di động, khăn giấy, bật lửa, thuốc lá, kem dưỡng da tay Vaseline, băng keo cá nhân, bao tay nhựa dùng một lần, đồng hồ, cùng với sổ tay và bút máy.

Khi nhìn lại mấy thứ này, Hứa Hành mới phát hiện không phải cậu chỉ có một loại dược phẩm.

Tuy rằng Vaseline không phải loại dùng trong y tế, nhưng nó có thể dưỡng ẩm cho da, có có thể dùng để làm dịu da khô và tổn thương do giá rét, còn có thể mở rộng âʍ ɦộ của cậu; mà sợi thuốc lá, không những có thể trị nấm, còn có thể dùng để giảm đau.

Hứa Hành lập tức bảo Lâm Vũ tìm cho cậu một cái chén.

“Chén?” Lâm Vũ mờ mịt mà nhìn cậu, “Chén là cái gì?”

Hứa Hành nhất thời im lặng. Đây là lần đầu tiên cậu cần phải giải thích với người ta “chén” là cái gì. Xem ra thế giới này, còn chưa chén. Cậu thay đổi cách nói: “Vậy ngươi đi tìm thứ gì có thể đựng nước đến đây.”

Đây là lệnh hết sức đơn giản.

Đáng tiếc, Lâm Vũ lại trừng đôi mắt mèo, không quá khẳng định hỏi: “Là đồ gốm sao?”

Đồ gốm?

Hứa Hành nhớ lại viện bảo tàng mình từng tham quan. Đồ gốm bên trong cũng có không ít tạo hình tinh xảo, nhưng hầu hết đều được sử dụng hàng ngày. Nhưng nơi này sẽ có sao?

Khi đến ngày hôm qua, Hứa Hành từng quan sát sơ qua bề ngoài của bộ lạc —— một loạt nhà tranh trơ trọi, bên ngoài nhà không có bất kỳ nông cụ hay dụng cụ nào. Hứa Hành suy đoán kỹ thuật chế tạo tinh luyện của thế giới này có thể còn chưa đạt được đến một phần ba của Tam Tinh Đôi*.

* Tam Tinh Đôi là kinh đô của nước Thục cổ, nằm ở phía nam sông Áp Tử, thuộc thành phố Quảng Sơn, tình Tứ Xuyên hiện nay

Lại nhìn căn nhà của Lâm Vũ, ngoại trừ ổ cỏ, một đống da thú và thịt phơi khô, cũng chỉ có mấy con dao được mài từ xương. Đơn sơ đến thậm chí không giống căn nhà, mà giống như một chuồng chăn nuôi ở nông thôn.

Hứa Hành vội vàng đổi cách nói khác: “Cũng không nhất định phải là đồ gốm, có thể chứa nước là được.”

Lần này, Lâm Vũ nghe hiểu. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, nhưng bởi vì tinh hoàn đau, tư thế đi của hắn cũng không còn được tự nhiên.

·

Hứa Hành lại ngồi trở lại ổ cỏ. Cậu không còn quan tâm quần áo da thú được may có vừa vặn hay chật nữa không, lấy dao cắt ra vài miếng da thú rồi dùng sợi dây đã chuẩn bị sẵn xâu lại thành một chiếc áo có thể mặc ở trên người, cùng với một chiếc váy có thể bao quanh phần thân dưới.

Váy da được cố định bằng dây, ngược lại cũng coi như vừa người, nhưng áo lại quá nhỏ, bình thường mặc vào sẽ lộ eo, giơ tay lên có thể làm nó nâng lên đến ngực.

Hứa Hành cũng không chê. Còn hơn là mặc quần áo của chính mình mà bị trầy xước. Hơn nữa thời tiết nóng như vậy, áo da thú nhỏ một chút, mặc vào còn mát mẻ hơn.

Chờ khi Lâm Vũ trở về, Hứa Hành đã mặc xong. Vì bảo vệ tốt chính mình, cậu còn nhịn đau mặc qυầи ɭóŧ và mang lại giày của mình.

·

Lâm Vũ tha mấy chiếc lá cây to rộng vào phòng, vừa thấy Hứa Hành đã mặc xong quần áo, lá cây “bạch” một tiếng rơi ra khỏi từ trong miệng của hắn.

Lâm Vũ không biết phải diễn tả cảnh tượng mình nhìn thấy như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy trái tim của mình cũng bay đến trên người của bé giống cái luôn rồi. Mặc kệ bé giống cái có chê hay không, tim của cậu phải có mình mới được.

Lâm Vũ bỗng chốc biến thành hình người, nhào lên nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Hành, trong mắt đều là kinh ngạc mà nhìn chăm chú khuôn mặt của Hứa Hành. Hắn đầy mặt đỏ bừng mà nói ra yêu cầu: “Ta…… Ta muốn liếʍ miệng.”

Liếʍ miệng?

À, hôn môi.

Hứa Hành bị cách nói của Lâm Vũ làm cho buồn cười. Cậu dùng đôi tay nâng khuôn mặt của Báo Báo. Trước đó cậu đã phát hiện, xúc cảm da của Báo Báo rất đã. Hiện tại sờ lên, phát hiện này càng được xác nhận. Trắng nõn, mịn màng, khiến khuôn mặt vốn có ngũ quan xinh đẹp này càng trở nên đẹp trai hơn.

Mà gò má dưới lòng bàn tay nóng bừng vì xấu hổ, khiến cho Hứa Hành càng nhìn vào mắt anh, tim càng đập mạnh “thình thịch”.

Nhưng mà……

“Lần này không thể lại vói vào trong cổ họng của ta!” Hứa Hành đốn một lát, sợ Lâm Vũ vẫn chưa rõ, cậu sửa lời nói, “Lần này đến lượt ta liếʍ ngươi.”

“Phụt” một cái, cả khuôn mặt Lâm Vũ đỏ bừng. Hắn tràn đầy chờ mong mà nhìn chăm chú Hứa Hành, cúi đầu, đôi môi chậm rãi mở ra, như là đang mời —— đến đây nào, liếʍ ta đi.

·

Nụ hôn lần này cũng không kịch liệt như vừa rồi.

Hứa Hành liếʍ mυ"ŧ môi của Lâm Vũ giống như con thú nhỏ. Đầu lưỡi của cậu phù hợp với tiêu chuẩn của người bình thường, đương nhiên không thể liếʍ vào trong khoang miệng một cách tỉ mỉ và mài mòn như Lâm Vũ.

Nhưng tuy là như thế, ham muốn của Lâm Vũ cũng càng thêm tăng vọt, hai tay càng ôm sát vòng eo của Hứa Hành, dươиɠ ѵậŧ thô cứng lại cọ ở trên bụng dưới của Hứa Hành. Hô hấp của hai người dần dần nóng lên, nóng đến toàn thân của Hứa Hành cũng nóng lên theo.

Không thể tiếp tục nữa!

Hứa Hành cương quyết chấm dứt nụ hôn này. Khi cậu lui ra, nước bọt còn kéo ra một sợi chỉ bạc, lại đứt ra bắn về môi của cậu.

Hứa Hành đỏ mặt lau lau miệng, dùng cằm ý bảo Lâm Vũ đưa lá cây qua. Cậu còn phải làm chính sự, cũng không thể cứ dại trai thế này mãi dược.

Lâm Vũ nghe lời mà cúi người nhặt lên. Sau khi cầm lấy một lá cây, hắn gấp nó thành vật chứa hình mũi nón dùng một lần rồi mới đưa qua.

Hứa Hành: “……” Được rồi, tốt xấu cũng có thể đựng nước.

Cậu nhận lấy ly lá cây, tách điếu thuốc ra rồi bỏ vào trong. Tiếp theo, cậu đổ nước ấm trong bình giữ ấm, không cần quá nhiều, chỉ vừa đủ ngập sợi thuốc lá là được.

Nhìn thấy Hứa Hành đổ nước từ dụng cụ này, Lâm Vũ trợn tròn mắt kinh ngạc. Hắn đến gần nhìn dòng nước ấm chậm rãi rơi vào lá cây, khen ngợi nói: “Trời ạ! Cái này có thể chứa nước sao!”

Hứa Hành cười: “Ở trong bộ lạc không có vật chứa khác sao?”

Lâm Vũ gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Hắn nói: “Trong nhà của Tư tế đồ gốm chứa nước, những người khác không có.”

Nghe vậy, Hứa Hành không khỏi nhíu mày: “Vậy bình thường các ngươi uống nước thế nào?”

Lâm Vũ lại biến trở về con báo, nằm rạp trên mặt đất, đặt đầu ở trên đùi của Hứa Hành. Hắn vừa cọ cọ đầu, vừa không cảm thấy có vấn đề gì mà nói: “Đến sông uống ấy.” Ngay sau đó, hắn như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên, sau đó đáng thương vô cùng mà nhìn Hứa Hành nói, “Ngươi đừng đi, ta sẽ mang về cho ngươi.”

Hứa Hành: “……” Cậu cảm thấy hình như Báo Báo đã xem cậu như công chúa hay hoàng tử gì rồi, còn đặc biệt cẩn thận quan tâm cậu.

Đương nhiên, việc này cũng không có gì không tốt cả.

Lâm Vũ thấy Hứa Hành không trả lời, lại cúi đầu, vẻ mặt đều có chút không tự tin nói: “Ta sẽ đến thượng nguồn mang nước về cho ngươi. Trên thượng nguồn không có phân của hà mã, sạch sẽ lắm.”

Động tác của Hứa Hành đột nhiên ngừng lại. Cậu vừa nghe được cái gì thế này?!

“Ngươi nói, nước mà các ngươi uống, hà mã sẽ ị phân ở bên trong?” Giọng của Hứa Hành không khỏi run rẩy hỏi. Cậu từng thấy hà mã ị phân ở trong sở thú, nó…… nó rất đồ sộ, còn không thể đến gần quá.

Lâm Vũ chưa từng đến Vương Thành, cho nên không rõ nguồn nước của Vương Thành thế nào. Hắn chỉ có thể nhặt sạch sẽ mà nói: “Thỉnh…… thỉnh thoảng sẽ có. Nhưng nước sông là dòng chảy, cho nên dù bọn có ị thì cũng sẽ bị nước trôi đi sạch sẽ. Chúng ta cũng sẽ không ngửi thấy mùi, với lại……”

Nhìn vẻ mặt của Hứa Hành càng thêm âm trầm, Lâm Vũ cảm giác mình nói sai rồi. Hắn chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, thu mình lại thành một cục bông, cho dù tinh hoàn đau, hắn cũng chỉ dám lén lấy đuôi xoa xoa.

“Hôm nay ngươi uống nước chưa?” Hứa Hành đột nhiên hỏi ra câu này.

Lâm Vũ liên tục lắc đầu, vô cùng may mắn nói: “Hôm nay còn chưa có đi.” Hắn trực giác nhất định bé giống cái rất bất mãn với nguồn nước bọn họ, may mà hôm nay hắn phải chăm sóc bé giống cái cho nên chưa kịp đi. Hắn lại lén lút quấn cái lên chân của bé giống cái, mập mờ mà cọ sát trên dưới.

Hắn thật sự rất thích bé giống cái, thích từng bộ phận trên thân thể của cậu.

Chỉ là tinh hoàn không có cái đuôi gãi ngứa, Lâm Vũ nhịn trong chốc lát, vẫn quyết định lại quay đầu liếʍ một cái.

Hứa Hành theo dõi động tác của Báo Báo không sót một cái nào. Tiếp theo, cậu chậm rãi nâng bình giữ ấm lên, uống lên ngụm, súc miệng.

Cho dù hôm nay Báo Báo không uống nước bẩn, ngày hôm qua hắn cũng uống rồi!

Hắn còn liếʍ tinh hoàn kìa!

Hứa Hàn bình tĩnh nhổ nước súc miệng trước ánh mắt khó hiểu của Lâm Vũ. Sau đó đậy nắp lại, đặt cái bình ở trước mắt Lâm Vũ.

“Không được cắn!” Hứa Hành chỉ vào dấu răng ở trên thân bình nói, “Không được làm hư, biết không?”Cậu cần phải nghiêm chỉnh cảnh cáo. Bắt đầu từ giờ phút này, đây không còn là bình giữ ấm bình thường nữa.

Mà là mạng của cậu.

Đồng thời, Hứa Hành căn dặn nói: “Về sau ngươi cũng chỉ có thể uống nước ở nơi này, nếu không không được liếʍ miệng của ta!”

Trong ánh mắt của Báo Báo tràn đầy khó hiểu, nghi hoặc và tủi thân, nhưng hắn gật gật đầu, kiên quyết phục tùng bất kỳ lệnh nào của bé giống cái. Vì biểu đạt quyết tâm, hắn còn vươn lưỡi dài liếʍ mấy nước trong ly lá cây.

“A! Không phải……” Hứa Hành dùng bàn tay bát một cái cho hắn dừng động tác, “Nước này không phải cho ngươi uống.” Thôi, cậu hãy khoan yêu đương đã, cứ thay đổi điều kiện sống trước đi rồi tính.