Chương 16: Báo Báo mài huyệt, sư tử rình xem

Nếu thời gian quay lại, dù có bị đánh chết Hứa Hành cũng sẽ không cắn một cái này. Cậu đối xử với Lâm Vũ như con người. Người bị cắn sẽ đau, đương nhiên sẽ nhả ra.

Nhưng Lâm Vũ không phải người, là dã thú.

Dã thú nếm được máu tươi thì sẽ chỉ cắn con mồi một cách điên cuồng hơn mà không buông tha. Bản năng chinh phục và săn thú này rất khó kiềm chế ngay cả khi tiếp xúc gần gũi với giống cái.

Hứa Hành kiểm soát sức của mình, cắn mạnh một cái. Cậu tin mình đã cắn lưỡi của Lâm Vũ bị thương. Nhưng mà, tình huống “Lâm Vũ lui lại” mà cậu tưởng tượng, không chỉ không xảy ra, người đàn ông còn đè xuống càng mạnh hơn.

Vốn thân hình đã không cân đối lại càng trở nên khác biệt vào lúc này.

Hứa Hành cảm thấy mình như trở thành một tượng đất sét, bị Lâm Vũ ép toàn bộ vào ổ cỏ, hoàn toàn không thoát ra được. Hai chân của cậu càng như con cóc lật bụng, bị Lâm Vũ chen vào, chỉ có thể dang rộng lên trên.

Dưới háng bị ép mở rộng, cũng tiện cho Lâm Vũ áp dươиɠ ѵậŧ lên.

Phần thân dưới non mềm ẩm ướt của Hứa Hành ấm áp đến mức khiến người ta chỉ muốn đắm chìm trong đó. Lâm Vũ vốn đã bị du͙© vọиɠ làm cho mụ mị đầu óc, vừa tiếp xúc chỗ này thì liền mạnh mẽ ưỡn eo.

Trong căn nhà tranh cũ nát, một người đàn ông cao lớn hoang dã đang dùng sức chơi mỹ nhân, hai chân đang giơ lên của mỹ nhân run rẩy không ngừng, đôi tay càng như không chịu nổi cào ra mấy vệt đỏ trên lưng người đàn ông.

Nhìn hình ảnh này, có loại ướŧ áŧ nguyên thủy lại dã man.

Lạc Diên đang trốn ở cách đó không xa rình lén, xem đến không chớp mắt, lỗ mũi cũng mở to một ít, liên tục vươn đầu lưỡi màu đỏ tươi liếʍ môi tựa như rất thèm khát.

·

Lâm Vũ dẫn Tư tế đi một hồi lâu, cũng không có người trong tộc nào đến đỡ Lạc Diên, hoặc là đến xem xét tình trạng vết thương của hắn. Những đứa trẻ ngày thường đi theo hắn tìm thức ăn bị các trưởng bối kéo lại, tất cả đều trốn vào hốc cây.

Những người còn ở cạnh đống thịt xem hắn như không khí, lo chia thịt cho nhau. Một đống thịt trâu rừng bị nhóm giống cái dùng dao xương cắt ra, đưa vào trong hốc cây lớn nhất.

Nơi đó là nơi thú đực bị thương dưỡng thương, mà công thần tìm được đồ ăn —— Lạc Diên, lại chỉ có thể bị mọi người làm lơ vì tội danh vô căn cứ.

Có lẽ cuối cùng cũng hồi sức lại, Lạc Diên run rẩy mà đứng dậy, lê bước đi vòng một quãng đường dài, đi tới bên ngoài nhà tranh.

Không vì cái gì khác, chỉ vì sự trong sạch của hắn!

Hắn hoàn toàn không có phá hủy vật riêng tư của giống cái, tại sao lại phải bị bạn đời của giống cái kia làm tổn thương như thế này?

Lạc Diên tin Tư tế nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng. Hắn cần phải chạy đến càng sớm càng tốt, nhân lúc bọn họ đuối lý mà đòi bồi thường một đống lớn thịt. Đến lúc đó hắn sẽ ăn một mình, không để lại cho đám người trong trại một miếng nào.

Lạc Diên vừa đi vừa rơi nước mắt. Hắn thật sự rất đau, mặt đau, ngực đau, máu trên mặt ngừng chảy, nhưng khi bước đi, cơn đau ở ngực lại trở nên dữ dội đến mức hắn không thể nhịn được hộc ra mấy ngụm huyết.

Chờ khi hắn đi đến cách nhà tranh không xa, vừa nhấc mắt liền thấy được Lâm Vũ đang áp Hứa Hành vào trong ổ cỏ.

Vì các người thú luôn thích giao phối, cho nên cửa nhà tranh sẽ không bao giờ mở hướng ra về phía đường. Đây chính là lý do vì sao Lạc Diên đi đường vòng lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Có điều, giao phối ấy à, cũng rất thường thấy mà! Đặc biệt là trong chỗ dựng trại của dân lưu lạc, các hốc cây gần nhau đến mức mỗi khi Lạc Diên đi ra ngoài tiểu, đều có thể bắt gặp được ba bốn cặp đôi đang giao phối trong hốc.

Lúc này đi lên làm phiền thì sẽ bị thú đực đuổi cắn.

Lạc Diên nằm sau bụi cây, chuẩn bị đợi hai người làm xong việc mới tiến vào yêu cầu bồi thường.

Chỉ là càng xem, Lạc Diên càng cảm thấy toàn thân nóng lên. Vì không được ăn uống đầy đủ cho nên sự thân thể phát dục chậm hơn nhiều so với những con sư tử khác. Cho dù sắp thành niên, giống cái cũng không có hứng thú giao phối với hắn.

Nhưng hiện tại, tuy hắn đã nhìn thấy nhiều thứ lộ liễu hơn thế này vô số lần, nhưng sau khi nhìn thấy cẳng chân của giống cái kia lộ ra bên ngoài, nhịp tim hắn liền đập “thình thịch” rất nhanh, trong đầu cũng chỉ có một suy nghĩ.

—— Muốn liếʍ.

Lạc Diên vươn đầu lưỡi theo bản năng, liếʍ môi dưới. Ngay sau đó, đôi mắt mèo của hắn mở to như thể đang sợ hãi.

Sao hắn lại có hứng thú với giống cái này?

Giống cái tàn tật này, nghe nói là dị dạng bẩm sinh, không sinh con được!

Hắn…… Hắn muốn có một bạn đời bình thường, còn muốn có một đứa con kế thừa huyết thống của mình. Đến lúc đó, mặc kệ đứa bé kia là trắng, là nâu, hay là đen, hắn cũng sẽ chăm sóc nó thật tốt, chắc chắn sẽ không để nó phải chịu khổ giống như mình.

Lạc Diên vừa nghĩ lung tung, vừa hung hăng mà nhìn chằm chằm nhà tranh. Hắn nghĩ: Không phải là ta muốn nhìn đâu nhé, là ta phải nhìn. Ta phải đợi thời cơ thích hợp rồi nhào lên đòi nợ nữa!

·

Hứa Hành hoàn toàn không biết có người đang rình lén mình, trong lòng chỉ có một chữ —— hoảng!

Cậu cảm nhận rõ ràng vật đang cọ vào huyệt của mình đã chuyển từ tinh hoàn dúm dó thành dươиɠ ѵậŧ cương cứng. Môi âʍ ɦộ bị cán thô cứng mài đến hoàn toàn mở ra, lộ ra huyệt thịt mềm mại màu đỏ bên trong, còn có âʍ ѵậŧ lớn hơn hạt đậu Hà Lan một chút.

Cán gậy thịt của con báo kề sát bộ phận này, cọ xát qua lại nhanh chóng.

Trước đó, Lâm Vũ cọ sát còn có chút trì trệ vì khô khan. Sau đó nhờ dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra từ qυყ đầυ. Sau khi cọ qua cọ lại một lát, dâʍ ŧᏂủy̠ dần dần bao phủ cán gậy, lại bôi lên âʍ đa͙σ nhỏ hẹp đến trơn trượt.

Động tác mài của Lâm Vũ càng thêm thông thuận hơn, còn nhanh đến giống như đánh lửa.

Âʍ ѵậŧ mềm mại của Hứa Hành, sao có thể chịu nổi sự tra tấn này?

Cảm giác tê lại không ngừng truyền đến từ âʍ ѵậŧ và âʍ ɦộ, khiến cho Hứa Hành sướиɠ đến đùi co giật. Chỉ trong chốc lát, lỗ nhỏ cũng chảy nước, dính vào bên trên gậy thịt, bôi âʍ ɦộ đến càng thêm trơn trượt hơn.

Nhưng trong lòng Hứa Hành không có sướиɠ, chỉ có sợ. Cậu chỉ là suy nghĩ cẩn thận, có thể yêu đương và ở chung với Lâm Vũ. Cậu còn chưa hạ quyết tâm sẽ làʍ t̠ìиɦ muốn với đối phương

Nơi này ngay cả phòng y tế cũng không có, bây giờ mà bị Lâm Vũ cắm vào, lỡ như bị rách thì cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Trong lòng Hứa Hành càng thêm sốt ruột.

Động tác của Lâm Vũ lại càng lúc càng nhanh, đầu lưỡi cũng liếʍ đến càng ngày càng nặng ở trong miệng cậu. Bỗng chốc, qυყ đầυ đang mài ở bụng dưới của Hứa Hành trượt vào miệng âʍ đa͙σ vì động tác quá mạnh của Lâm Vũ. Hắn theo bản năng đẩy về phía trước, qυყ đầυ gần như trượt vào trong âʍ đa͙σ.

Miệng huyệt của Hứa Hành quá nhỏ, đâm nhanh vào cũng sẽ chỉ làm qυყ đầυ sượt qua miệng huyệt. Nhưng lỡ như Lâm Vũ bỗng nhiên kiếm được chỗ then chốt, dừng lại rồi chậm rãi đẩy vào thì sao?

Không được! Hứa Hành nghĩ, mình cần phải nhanh chóng thoát ra..

Hắn lập tức vùng vẫy mạnh hơn, chỉ là sức lực của cậu không chỉ không đủ để chống lại Lâm Vũ, mà sự vùng vẫy của cậu cũng khiến ham muốn trong máu Lâm Vũ tăng cao.

Ham muốn chinh phục và kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© đan xen vào nhau khiến đầu óc Lâm Vũ trở nên hỗn loạn thành một đống hồ nhão. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành cho đến nay hắn cảm thấy sướиɠ đến mức xương cụt ngứa ngáy. Nháy mắt tiếp theo, đuôi báo vung lên trong không trung, đôi tai cũng biến thành tai thú.

Dưới sự xúc tác của ham muốn, hắn hoàn toàn không khống chế được, nửa hóa thú.

Ở trạng thái này, dươиɠ ѵậŧ cũng thay đổi nhiều hơn trước một chút. Phần giữa và phần dưới dươиɠ ѵậŧ hiện lên gai ngược. Mà du͙© vọиɠ muốn chui vào trong động rong ruổi lại đột nhiên vô cùng mãnh liệt.

Động…… Hắn muốn đâm vào!

·

“A ——” Lâm Vũ bỗng nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, lùi vào trong tường. Hai con mắt mèo nhìn thẳng vào Hứa Hành vẫn đang nằm trong tổ cỏ, nhất thời không đứng dậy được..

Mới vừa…… Vừa rồi……bé giống cái của hắn nhéo mạnh vào tinh hoàn của hắn?

Trong lúc nhất thời, Lâm Vũ sinh ra hoài nghi, sợ mình trách lầm bé giống cái. Hắn vội biến thành con báo, sau đó quay người, nhấc chân lên xem hai viên tinh hoàn được bọc trong một lớp lông trắng của mình.

Lâm Vũ: “……”

Sưng lên?

Lâm Vũ duỗi đầu lưỡi, liếʍ viên tinh hoàn.

Sưng lên! Một bên thật sự sưng lên rồi!

Báo Báo rơi vào hoảng sợ cùng nghi hoặc, từ từ hạ chân xuống, cái đuôi vòng đến từ phía sau kẹp ở giữa hai chân, che kín hoàn toàn tinh hoàn của mình. Lúc này hắn mới run rẩy hỏi: “…… Tại sao nhéo ta?” Đau quá à! Hắn làm sai cái gì sao?

Hứa Hành giơ tay, trước tiên là phủi sạch nhúm lôиɠ ʍυ không cẩn thận giật xuống trên đầu ngón tay, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, trừng mắt nhìn con báo đang cụp tai ra phía sau.

Thân hình to lớn như vậy dần dần co lại thành một cục bông lông xù dưới ánh mắt giận dữ của Hứa Hành. Nhìn kỹ, còn đang run nữa!

Hứa Hành: “???” Bộ trông cậu hung dữ đến như vậy sao?

Có điều, đây là chuyện tốt. Cậu cần phải cho con báo biết, bản thân thiếu chút nữa đã làm chuyện ngu xuẩn gì!

“Ngươi có biết ngươi thô lỗ như thế thì ta có thể sẽ bị thương hay không?”

Lâm Vũ dựng lỗ tai lên, giây tiếp theo lại đột nhiên cụp về sau, vô cùng đáng thương mà đáp: “Ta, ta sai rồi.” Tuy rằng không biết sai ở chỗ nào, nhưng nhất định phải nói ta sai rồi trước.

Đây là lời khuyên của mọi tiền bối người thú. Tất cả đều là kinh nghiệm bị giống cái dùng móng vuốt cào mà ra.

Lâm Vũ tuân thủ trăm phần trăm. Hắn chính là hạ quyết tâm, muốn kiên quyết làm một thú đực bạn đời tốt của bé giống cái!

Hứa Hành vừa thấy bộ dạng của hắn thì liền biết hắn không hiểu. Nhưng cho dù như thế nào, thái độ này cũng rất tốt. Cậu cũng dịu giọng, dang rộng chân bẻ âʍ ɦộ ra nói: “Ngươi xem đi, có phải nó rất nhỏ hay không?”

Con báo bị dụ hoặc đến liếʍ đầu lưỡi, mắt mèo dựng thành một khe hở. Hắn hung hăng đáp: “Đúng!”

Hứa Hành khép chặt hai chân lại, giấu đi phần thân dưới giống như Lâm Vũ, mới nói: “Vậy cây gậy của ngươi lớn như thế, nếu đâm thẳng vào, có phải ta sẽ bị thương hay không?”

Lỗ tai con báo dựng ba giây, lần này lại cụp thấp hơn lần trước. Hắn rúc vào trong góc, run còn dữ hơn khi nãy: “Xin lỗi! Ta không phải muốn làm tổn thương em đâu…… hức hức…… Ta sai rồi.”

Lần này, Lâm Vũ là thành tâm xin lỗi, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Dựa theo quy tắc của thú đực, một khi thú đực làm điều gì tổn hại đến cơ thể giống cái, giống cái có thể đuổi thú đực đi mà không cần lý do, mà thú đực này cũng không được phép dây dưa. Nếu không, thú đực này sẽ bị mấy con thú đực khác đuổi cắn.

Hiện tại, xém chút nữa Lâm Vũ một chuyện rất sai trái, cho dù giống cái này là giống cái tàn tật thì cũng sẽ ghét bỏ hắn. Hắn suy nghĩ vài giây, đột nhiên biến thành người, lại duy trì tư thế tứ chi chấm đất, chậm rãi bò đến bên chân của giống cái.

Ngược lại cũng không phải hắn không muốn đứng lên, mà là hắn sợ giống cái sẽ nhéo sưng luôn một bên tinh hoàn khác. Hai bàn tay của hắn nắm lấy tay của giống, quỳ trên mặt đất, chân thành nhận sai nói: “Xin lỗi, ta sai rồi.” Tiếp theo, hắn gục đầu vào một bên đầu gối của Hứa Hành, rầu rĩ cầu xin nói, “Xin em đừng bỏ ta.”

Hứa Hành: “……” Cậu thật sự sợ ngây người rồi! Cậu chỉ là muốn nói lý với Lâm Vũ thôi, nhưng Lâm Vũ lại quỳ xuống nhận sai…… Con báo tinh này rốt cuộc là tu luyện được nam đức ở đâu thế?

Tình huống này, thật sự làm Hứa Hành rất khó không bị hắn hấp dẫn nha!

Hứa Hành không kiềm được nở nụ cười. Cậu cúi đầu hôn lên đầu của Lâm Vũ, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta tha thứ cho ngươi.”

Cũng vì động tác cúi đầu này mà làm cho Hứa Hành không thể nhìn thấy một con sư tử đột nhiên xuất hiện từ trong bụi cỏ đối diện, lao như bay chạy về hướng xa.

Lạc Diên bị viên tinh hoàn sưng tấy làm cho sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu: Trời mẹ ơi! Con giống cái này ác vãi chưởng, không dễ chọc đâu! Cho dù y tàn tật, y cũng không buông tha cho bạn đời của mình, cũng muốn bạn đời cùng tàn luôn với y mới chịu!

Trong nháy mắt này, Lạc Diên hạ quyết tâm: Mình tuyệt đối sẽ không làm bạn đời của con giống cái này!