Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Qua, Tui Cứ Bị Đám Người Thú Đè Nhau Tranh Giành

Chương 15: Nụ hôn làm người ta mất cả lưỡi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi môi chạm vào nhau có chút ấm áp, mềm mại, còn có một mùi ngọt ngào, là vị ngọt của quả trái cây vừa mới ăn khi nãy.

Đây là cảm giác của Hứa Hành về nụ hôn đầu tiên của mình.

Cũng không tệ.

Cậu ngửa đầu ra sau, kết thúc nụ hôn này. Lại ngước mắt nhìn Lâm Vũ. Lâm Vũ đang khép hờ mi mắt, dùng ánh mắt thắm thiết nhìn chằm chằm cậu, môi khẽ nhếch, trên mặt đỏ ửng.

Hứa Hành nghi hoặc: Đây là xấu hổ à? Cũng ngây thơ quá rồi!

Không hiểu sao, Hứa Hành cảm thấy đầu tim mình bị nhéo nhẹ một cái. Loại cảm giác tê tê ê ê lan khắp toàn thân trong nháy mắt như dòng điện, làm Hứa Hành không khỏi rùng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác sảng khoái không rõ.

Vì thế, cậu lại chòm tới mổ nhẹ lên môi Lâm Vũ một cái.

Sau khi tách ra, hai má Hứa Hành nóng bừng, cả người xấu hổ đến độ muốn bốc cháy. Cậu không “hôn môi” lại là một chuyện xấu hổ như thế.

May mà, khuôn mặt của Lâm Vũ còn đỏ hơn cả cậu.

·

Thực ra, Hứa Hành hiểu lầm. Lâm Vũ không phải xấu hổ đến đỏ. Mà là hưng phấn đến đỏ!

Lâm Vũ còn tưởng rằng bé giống cái sẽ không liếʍ lại mình…… À, tuy rằng không có thè lưỡi, nhưng cũng đưa miệng đến rồi!

Chỉ một thoáng, Lâm Vũ hưng phấn đến mức đồng tử co rút lại thành một đường nhỏ. Hắn hơi hơi cúi đầu, sợ dọa đến bé giống cái mà khép hờ mi mắt, trên mặt đỏ ửng, tất cả đều máu ham muốn trong cơ thể bị bay hơi ra đấy.

·

Hứa Hành nhìn chằm chằm Lâm Vũ càng lúc càng “xấu hổ”, tâm tình có chút khó tả. Cậu đã làm việc trong ngành chăm sóc sức khỏe nhiều năm, từng gặp đủ loại đàn ông. Cậu chưa từng gặp qua người anh tuấn như Lâm Vũ; cũng càng chưa từng nghe nói đến người ngây thơ giống như Lâm Vũ.

Bởi vì nguyên nhân cơ thể, Hứa Hành nhất định sẽ không cưới vợ. Với cấu tạo sinh lý này, tìm vợ sẽ chỉ hại đời con gái nhà người ta. Tìm chồng…… cha của Hứa Hành rác rưởi thế nào, cậu đã quá rõ. Mà đồng tính luyến ái hay lừa gạt nhau ra sao, cậu cũng từng nghe nói đến không ít.

Tóm lại, Hứa Hành vốn định cô độc cả đời, chờ già rồi sẽ tìm đại một nơi sống một mình. Để đỡ phải vào viện dưỡng lão, sẽ bởi vì không thể tự lo liệu mà để người ta tham quan miễn phí cơ thể không hoàn chỉnh của mình.

Hiện tại, cậu vô tình xuyên đến nơi này.

Ở bên người đàn ông có tính cách đơn thuần, lại chấp nhận bảo vệ mình, chẳng lẽ không phải là lựa chọn tốt nhất sao?

·

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Hứa Hành lại mυ"ŧ hôn Lâm Vũ lần thứ ba. So với hai lần trước, lần này có lẽ là bởi vì trong lòng đã khác, Hứa Hành ngược lại cảm thấy bản thân bình thản không ít, nhưng vẫn có hơi thẹn thùng.

Giống như đỏ mặt sau khi uống rượu, gò má của Hứa Hành cũng nhuộm đỏ. Đôi mắt đặc biệt có con ngươi không bao giờ thay đổi kích thước trong mắt các người thú ướt dầm dề mà nhìn sang đây. Vừa nhìn, nó giống như một chú nai con sợ hãi, co rúm lại run bần bật trên mặt đất, khiến cho kẻ săn mồi không thể kiềm chế được xúc động săn mồi của mình.

Con báo Lâm Vũ này chính là một kẻ săn mồi đỉnh cao.

“Ưm a!” Hứa Hành bị Lâm Vũ đột nhiên gặm lấy. Đôi môi mềm mại của người đàn ông bao chặt lấy Hứa Hành, đầu lưỡi thật dài kia linh hoạt như một con rắn, tuần tra tra qua lại từ khóe miệng này sang khóe miệng khác.

Tiếp theo, lại bơi thêm mấy lần nữa……

Hứa Hành: “……” Cậu còn tưởng rằng cuối cùng Lâm Vũ sẽ thông suốt giống như nam chính như trong phim thần tượng , muốn ôm lấy mình hung hăng hôn môi chớ.

Kết quả, thế này á?

Hứa Hành tốt xấu cũng có chút kiến thức lý thuyết, há mồm thè lưỡi, cuốn lấy lưỡi của Lâm Vũ vào trong miệng của mình.

Còn về kỹ năng sau đó, Hứa Hành cũng sẽ không biết. Phim truyền hình không có chiếu động tác trong khoang miệng. Cậu chỉ có thể ngu ngơ chơi đùa với lưỡi của Lâm Vũ, giống như hai đưa trẻ chơi kéo đẩy, chỉ có mỗi việc——kéo đẩy qua lại thôi.

Cũng may, liếʍ là thế mạnh của Lâm Vũ. Tuy rằng không có trưởng bối nói với hắn, giống cái thích được liếʍ khoang miệng, nhưng bé giống cái có nhu cầu này, cho dù đầu lưỡi của hắn có mệt rã rời thì cũng sẽ liếʍ cho bé giống cái thoải mái!

Lần đầu tiên, chiếc lưỡi dài mang theo lớp gai nhỏ li ti trên bề mặt Lâm Vũ liếʍ vào cổ họng Hứa Hành, đầu lưỡi quẹt qua trái lại phải, quạt qua lại viên thịt nhỏ bên trong cổ họng.

Đôi mắt của Hứa Hành bỗng nhiên trừng lớn.

Ngứa! Thật sự là ngứa quá! Thậm chí ngứa đên cậu rùng mình!

Hai tay vốn đang buông thõng ở hai bên của Hứa Hành đột nhiên nâng lên đẩy Lâm Vũ. Nhưng lại bị hắn ôm chặt, cho dù giơ tay lên cũng chỉ có thể đặt ở trên eo của Lâm Vũ.

Cơ bắp săn chắc đàn hồi đột nhiên trở nên cứng ngắc sau khi Hứa Hành đặt lòng bàn tay lên. Hứa Hành đẩy lên trên, giống như đẩy một tảng đá lớn —— hoàn toàn không đẩy được!

Lâm Vũ lại giống như bị đốt cháy lửa du͙© vọиɠ vì cái đυ.ng chạm này, cả người đè mạnh xuống, áp Hứa Hành vào trong ổ cỏ không thể thoải mái hơn.

Cái đè ngã xuống này khiến cho đầu lưỡi của hắn tiến sâu hơn vào trong, một cảm giác ngứa ngáy nóng rát từ sâu trong cổ họng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu Hứa Hành.

Hứa Hành thoáng chốc ngứa đến sắp điên rồi! Nước mắt sinh lý đọng lại trong mắt cậu. Cậu tức giận đến giơ tay muốn đánh vào eo của con báo. Chỉ là vừa nâng tay lên, cậu lại buông xuống. Trên eo của con báo có vết thương, nếu cậu đánh trúng, miệng vết thương sẽ vỡ ra.

Rơi vào đường cùng, Hứa Hành chỉ có thể hừ hừ, đôi tay chen vào khe hở ở giữa ngực hai người, đẩy đầu Lâm Vũ từ chỗ này.

Đáng tiếc, chút sức lực này của cậu chỉ là cái vuốt ve thoải mái với con báo mà thôi.

—— Tốt quá đi! Bé giống cái cảm thấy thoải mái, y đều đang sờ mình. Ta phải cố gắng một chút!

Cuối cùng con báo cũng rút đầu lưỡi ra khỏi cổ họng. Chiếc lưỡi giống như bàn chải chạm vào hàm răng trên của Hứa Hành, chải từ quả bóng treo đến hai lỗ mũi nối với miệng, hung hăng đẩy mạnh.

Hứa Hành bây giờ đã ngứa đến mức không cầm được nước mắt!

Cơn ngứa thậm chí còn dữ dội hơn trước, khiến toàn thân cậu run rẩy như bị điện giật, tay run đến mức ngay đến động tác “ đẩy” cũng không làm được, chỉ có thể đặt tay lên vai Lâm Vũ, bấu chặt vào làn da trên vai của Lâm Vũ.

Thở, thở…… cho, cho ta thở……

Ngứa, cộng thêm hít thở không thông làm cho ý thức của Hứa Hành càng ngày càng mơ hồ. Cậu đá chân như muốn giãy giụa, lại bị Lâm Vũ hiểu lầm, hắn hướng người về phía trước, nhân cơ hội tách hai chân cậu ra để tiện ấn mạnh phần thân dưới của mình vào háng của Hứa Hành.

Hai viên tinh hoàn cực lớn đúng lúc dán vào huyệt nữ của Hứa Hành. Làn da nhăn nheo cọ xát huyệt nhỏ mềm mại, khiến cho dưới háng Hứa Hành cũng bắt đầu ngứa ngấy.

Mà càng khiến cho Hứa Hành lo lắng hơn chính là gậy thịt cương cứng nóng hầm hập đang cọ xát qua lại trên bụng cậu. Phía trên còn chảy dâʍ ɖị©ɧ nhão dính, bị qυყ đầυ lớn trải đều khắp bụng dưới của cậu.

Hứa Hành sợ.

Nếu cái gậy khủng bố này cắm vào huyệt của cậu, có chết luôn không trời?

Dưới tình thế cấp bách, cuối cùng Hứa Hành cũng nhớ tới mình còn có thể cắn mạnh mà, cắn cho con dã thú cứ ngậm người không chịu nhả này đau là được rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »