Chương 8

- Được, vậy đi thôi.

Du Giản lôi kéo hắn xuống núi.

Không thể không nói tận thế sơ kỳ thành thị thật sự loạn, lối ra thành phố nơi nơi đều là xe va chạm phát sinh sự cố, cũng không có thiếu người xui xẻo bị kẹt lại trong xe biến thành tang thi.

Đường hoàn toàn bế tắc, ngay cả xe đạp cũng trở ngại, hai người quanh quanh quẩn quẩn nửa ngày cũng không phát hiện được người sống.

Xung quanh thành thị cũng có tiểu khu, nhưng bởi vì hệ thống điện lực tê liệt cho dù tới gần ban đêm cũng không hề có ánh đèn.

Nhưng thật ra có thể chứng kiến một ít biểu ngữ cầu cứu, không ít cạnh góc bị xé nát, cũng không đoán được người xin giúp đỡ còn sống hay đã chết.

Nơi này mới là ven ngoại ô M thị, rất khó tưởng tượng bên trong rốt cục là địa ngục nhân gian như thế nào.

Hai người theo đại lộ tiến vào, xung quanh là một ít viên khu khai phát cùng lầu thương nghiệp còn chưa kiến tạo hoàn thành.

Uông Tần muốn tỏ vẻ mình có tác dụng, liền vắt hết óc nhớ lại ấn tượng về bản đồ M thị mà trước kia mình từng nhìn thấy.

- Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?

Đang đi, Du Giản đột nhiên hỏi.

Uông Tần mơ hồ hỏi:

- Làm sao vậy, ngục trưởng?

- Theo lý mà nói trên đường thành thị tang thi phải rất nhiều, như thế nào con đường này chỉ có rải rác mấy con?

Theo như Uông Tần nhớ lại, mười ngày trước tang thi triều bùng nổ, vừa vặn là sáng sớm giờ hành chính, ngày đó còn là ngày đi làm, đường cái cùng đường sắt ngầm đều đầy ắp người.

- Có phải vì nơi này là mảnh đất ven ngoại ô không? Người sẽ ít một chút.

- Tiểu Tần, xem lối ra thành phố vừa rồi, lời này có sức thuyết phục sao?

- Không có.

Hàn huyên vài câu, sốt ruột tìm kiếm thương trường, Uông Tần bất tri bất giác đi lên trước người Du Giản.

Hắn đang định rẽ qua, phía sau vươn ra một bàn tay trắng đem hắn túm trở về.

Uông Tần giật mình.

- Ngục trưởng! Hô.. tôi còn tưởng là tang thi..

Du Giản ý bảo hắn đừng lên tiếng, còn bảo hắn thò đầu nhìn xem con phố ngã rẽ kia.

Uông Tần lập tức cảm thấy không ổn, trái tim kinh hoàng. Sau khi an tĩnh lại hắn rõ ràng nghe được cách một vách tường có thanh âm gầm nhẹ mấp máy di chuyển, đang xoay quanh ngay phía sau hắn.

Chỉ nhìn thoáng qua, Uông Tần liền che miệng lại.

Con đường mà bọn họ muốn đi cũng đã xảy ra tai nạn xe cộ đáng sợ, ít nhất hai ba mươi chiếc xe đυ.ng vào nhau, hình thành rào chắn, cũng làm cho tang thi không biện pháp đi ra.

Bởi vì trên đường ra thành có rất nhiều xe, cho nên có thể phán đoán tai nạn phát sinh sau đó.

Uông Tần vừa muốn nói chuyện thì Du Giản ra hiệu dừng lại

Sau cái chắn do dãy xe hình thành, tang thi hợp bầy đang chồng chất lên nhau, giống như hai người đang quan sát không phải là nhân loại mà chỉ là thực vật chúng nó cần cắn nuốt.

Du Giản còn hoàn hảo, hắn chỉ có bề ngoài nhân loại nên cũng không hấp dẫn tang thi chú ý, tang thi sẽ không chủ động công kích hắn.

Nhưng Uông Tần thì khác, hắn thật sự có thân thể nhân loại, chứng kiến một đám tang thi chỉ cách vài thước thật sự làm lòng người cảm thấy khủng bố.

- Làm sao.. làm sao bây giờ ngục trưởng, con đường này trở ngại.

Rõ ràng là đại thương trường ở ngay trước mắt, chỉ cần xuyên qua con đường này..

- Hư, đừng nóng vội.

Du Giản nhẹ giọng, hắn chỉ chỉ mặt tiền cửa hàng có cửa sổ thủy tinh vỡ tan, tỏ vẻ từ nơi đó xuyên qua.

Uông Tần khẩn trương gật đầu.

Thế giới này tang thi không chỉ dựa vào thính lực phân rõ nhân loại, bọn nó còn có khứu giác siêu cường.

Mùi vị nhân loại trên người Uông Tần gần như vậy, đã làm không ít tang thi đứng ở góc gần bên nôn nóng, thường thường lại truyền tới thanh âm tiếng móng tai cào cấu vang lên chói tai.

Hai người tiến vào trong cửa hàng kia vừa lúc nằm nơi khúc quanh, đặt ở trước tận thế nơi này là vị trí rất tốt, thủy tinh sáng ngời sạch sẽ, trong tiệm không khí thoải mái, hoàn cảnh tuyệt đẹp.

Uông Tần nhìn thấy Lâm Dương đứng bên quầy trầm tư, kinh hồn táng đảm đi tới.

- Ngục trưởng.. chúng ta nhanh đi thôi, tôi cảm giác tang thi cần truy tới.

Du Giản đỡ cằm, thật chăm chú nhìn thực đơn trên quầy, theo sau nhìn người phục vụ bị biến thành tang thi đang giương nanh múa vuốt nói:

- Cho tôi một ly trà sữa trân châu đi, bỏ đá ba phần ngọt cảm ơn.

Uông Tần:

-?

- Nga đúng rồi.

Du Giản ôm Uông Tần, đem hắn kéo tới trước quầy:

- Cần tiền hỏi tiểu Tần đi.

Uông Tần:

-?

Tang thi mặt bị cắn một nửa giương nanh múa vuốt, móng vuốt sắc nhọn chỉ cách Uông Tần vài cm.

Hắn đưa mắt nhìn thực đơn, hữu khí vô lực:

- Vậy làm phiền cho tôi một ly trà sữa bánh flan, nóng, bảy phần ngọt, cảm ơn.

Tang thi phục vụ:

- Ngao ô..

Không hiểu ra sao cả nói xong, Du Giản đi vào sâu trong cửa hàng.

Uông Tần còn đang muốn hỏi bên ngoài tang thi nhiều như vậy làm sao vượt qua đi vào thương trường, liền chứng kiến Du Giản hoạt động cánh tay một bộ muốn đánh nhau.

- Ngục trưởng.. chúng ta không phải cần gϊếŧ ra ngoài đi?

- Sao lại có thể?

Du Giản kinh ngạc:

- Bên ngoài tang thi nhiều lắm, chúng ta chỉ có hai người, yếu không địch lại mạnh, khẳng định không thể lao ra, lại không có ngốc.

Uông Tần nhẹ nhàng thở ra.

Vậy..

- Cậu xem đi, tiểu Tần. Mặt tiền cửa hàng con đường này có phải chỉ cách nhau một bức tường hay không? Cho nên chúng ta đả thông vách tường, theo trong tiệm đi xuyên qua, không phải vòng qua con đường này sao?

Uông Tần:

-?

Không kịp ngăn cản, Du Giản một đấm nện lên vách tường, lộ ra lỗ thủng cao nửa người.

Thanh âm rất lớn, tang thi chen chúc bên ngoài thành bánh thịt lúc này tìm được mục tiêu, toàn bộ vọt tới trên vách tường thủy tinh quán trà sữa.

Không kiên trì được vài giây, thủy tinh liền xuất hiện vết rạn.

Du Giản sớm chui vào cửa tiệm phía trước, toàn thân Uông Tần nổi da gà vội vàng chui theo.

Cũng may mắn hắn gầy, nếu đổi là người béo hơn một chút hôm nay nhất định bị kẹt trong lỗ thủng biến thành bữa tối của tang thi.

Cứ như vậy Du Giản đi phía trước mở đường, mỗi khi mở ra một lỗ thủng trên tường thì tang thi bên ngoài lại điên cuồng vây tới. Có một lần thiếu chút nữa không kịp rút khỏi, tang thi còn nhéo cổ áo của Uông Tần.

Chui qua một dãy cửa hàng, những tiệm phía sau sớm bị tang thi chiếm lĩnh, hai người cũng đã đi tới thương trường.

Trong cửa lớn bị dùng ổ khóa thật lớn khóa lại, cũng không có thiếu đồ dùng trong nhà chặn nơi cửa.

Bên trong có người.

- Nhanh nhanh nhanh! Nhanh lên vào đi!

Bên cạnh có một cửa nhỏ mở ra, một nam nhân bộ dáng hơn ba mươi tuổi hẳn là nhân viên bán hàng cẩn thận vẫy tay kêu hai người.

Du Giản kéo Uông Tần chui vào phòng, thập phần quen thuộc đáp lời:

- Cảm ơn anh a đại ca, nếu không có anh chúng tôi sớm bị ăn sạch xương cốt không còn!

Cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, Uông Tần mê hoặc.

- Không có việc gì, ở loại tình huống này mọi người giúp đỡ cho nhau thôi!

Nhân viên bán hàng bộ dạng hơi gầy, nói chuyện lại thật sự, tựa như một đại thúc nhiệt tâm gặp ngoài đường.

- Đi vào trước đi, nơi cửa cũng không an toàn..

- Đứng lại!

Ngay lúc ba người vừa tiến vào thương trường thì một thanh âm nữ nhân sắc nhọn truyền tới, trung niên nữ nhân mặc váy sang trọng, bên hông còn đeo một nhóm lớn chìa khóa, đứng nơi trung ương thang lầu từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

- Ai cho phép các người vào?

Nữ nhân hùng hổ, ăn mặc lại không tầm thường, tạm thời xưng là quý phụ nhân.

Trong lúc nói chuyện thì được biết nhân viên bán hàng công tác trong thương trường, mà quý phụ nhân tựa hồ là khách vip của thương trường.

- Thật là.. vốn thực vật đã không đủ, tôi không đem các người đuổi ra đều phải phục lạy cảm tạ, bây giờ còn kéo thêm tên ăn mày mới tiến vào?

Nữ nhân đánh giá hai người Du Giản.

Du Giản không sợ bị người nhìn, thản nhiên đứng, mà Uông Tần không quen ánh mắt xem kỹ của người lạ nên không nhịn được cúi đầu.

Nữ nhân hừ một tiếng:

- Nhìn mặt của mày là người nơi khác đi? Đến làm công?

- A? Tôi..

Uông Tần vừa mở miệng, nữ nhân nhíu mày.

- Được rồi, muốn ở thì ở, chỉ cần đừng đi lên.

Nữ nhân vừa nói vừa đi lên lầu:

- Nếu để cho tôi nhìn thấy các người dám đi lên lầu hai, tôi sẽ đem các người văng ra.

- Đã biết đã biết. Chúng tôi sẽ không đi lầu hai, lầu một lầu ba lầu bốn đều tùy chúng tôi chọn phải không, cảm ơn a.

Du Giản bộ dạng uể oải.

Nữ nhân không thể tin trợn to hai mắt, nàng cúi đầu chỉ thấy Du Giản khoát tay với nhân viên bán hàng, cùng Uông Tần kéo cửa lầu một đi vào trong thương trường.

Nhân viên bán hàng tuôn mồ hôi trán, hắn nhìn nữ nhân lại nhìn theo cánh cửa đã đóng lại, tiến lui khó khăn.

- Người ta chưa chắc cảm tạ anh, xen vào việc của người khác. Còn có lần sau, liền cút ra ngoài cho tôi.

Nàng cười lạnh một tiếng, quay về trên lầu.

Hẳn là lầu một không có thực vật, nàng cũng không để ý.

Lầu một thương trường, vẻ mặt Du Giản mang theo hưng phấn.

Tuyettuyetlanlan, Ennee, Tiên Nhi và 1 người nữa thích bài này.

8 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại