Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Chương 48:

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Kháo! Ngục ngục ngục trưởng! Trên tay cậu là cái gì!

Hắn vội vàng chạy trở ra ngoài, chỉ vào cổ tay Du Giản kinh hãi.

Quả cầu kia.. sao nhìn quen mắt như vậy!

- Thứ này?

Du Giản nâng tay trạc trạc tiểu cầu nói:

- Cây bồ công anh thôi, anh không phải mới vừa gặp qua sao?

- Nhưng đó là thực vật biến dị a! Ngục trưởng..

Tôn Phong Niên nói xong mới nhớ tới, ngục trưởng có mộc hệ dị năng.

Cho nên.. thu phục một gốc thực vật biến dị hình như cũng không phải vấn đề gì lớn?

Tôn Phong Niên:

- OTZ!

Đã hiểu, là hắn quá ngạc nhiên ô ô ô.

- Không phải sợ, sau này mọi người đều là đồng sự.

Du Giản lại vươn ngón tay gật đầu bồ côn anh, lời này càng làm Tôn Phong Niên cứng ngắc.

Không trách hắn, lúc cây bồ công anh biến dị công kích thì hắn đứng bên cạnh Du Giản, cách rất gần, tập kích giống như nổ mạnh lưu lại bóng ma thật sâu đối với hắn.

Chỉ thế thôi làm sao có thể bạn thân ở chung!

Tôn Phong Niên đang định khuyên nhủ Du Giản cẩn thận suy nghĩ, chợt nghe tiểu ngục trưởng giới thiệu quy hoạch của mình.

- Mầm móng cây bồ công anh không phải sẽ theo gió phiêu đãng tìm kiếm điểm gieo trồng chính mình sao? Tôi quyết định làm cho tiểu Bạch mang theo mầm móng của nó trồng khắp xung quanh công viên, như vậy lực phòng ngự sẽ tăng lên thật lớn, anh cảm thấy thế nào?

Tôn Phong Niên:

- Tôi cảm thấy không được.

Còn nữa, vì sao một gốc thực vật biến dị lại gọi tên là tiểu Bạch?

Du Giản tựa hồ thật nhận chân nghe xong lời của đại Tôn, sau đó nói:

- Không được cũng phải được.

Tôn Phong Niên:

* * *

Bỏ đi, hắn đi cho tứ tráng ngũ tráng lục tráng thất bát cửu tráng của hắn ăn cơm, chúng nó sinh hoạt trong hồ không thể không có mình giúp đỡ, nếu không sẽ đói chết.

Du Giản đi ra công viên, lập tức dọc theo vòng ngoài công viên gieo xuống mầm móng cây bồ công anh.

Cây bồ công anh biến dị tiểu Bạch cũng cho rằng chủ ý của Du Giản rất tốt, nghĩ tới con của mình còn có thể làm bạn bên cạnh mình, nó thật ra sức giúp Du Giản trồng.

Công viên thật lớn, Du Giản đi bộ trồng nửa ngày mới trồng được một nửa công viên mà thôi.

Tiếp tục tiêu hao như vậy hắn khẳng định không muốn làm, một ngày đều làm cùng một việc, thật không có ý nghĩa.

Cuối cùng hắn đem nhiệm vụ gian khổ này giao cho chính tiểu Bạch cùng với đại Hoàng.

Đại Hoàng lại không hiểu ra sao cả nhận trọng trách giám sát:

* * *

Tôi xem anh là muốn tôi chết.

Cứ như vậy rời đi công viên trung ương, Du Giản tìm một cửa hàng bán gạch men sứ, thu lại vật phẩm trang hoàng vào ba lô.

Con đường trong trung tâm thành phố phồn hoa không có người sống, chỉ có tang thi nhảy múa.

Du Giản không bị tang thi chú ý, xuyên qua vài cửa tiệm, sưu tập không ít sản phẩm có thể sử dụng làm vũ khí.

Hệ thống:

- Giản Giản, anh cần mấy thứ này làm gì? Anh lại không dùng tới.

- Tôi không dùng tới, nhưng người thường trong ngục giam cần, không có vũ khí tiện tay ở trong tận thế có khác gì là thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ?

Du Giản nói xong còn cầm một con dao trái cây làm ra vài tư thế phi thường anh tuấn.

Nhìn xem đi, những lời này có bao nhiêu phong phạm của một vị lãnh chúa! Hệ thống không nghĩ tới trong ngày thường Giản Giản thật ham chơi, lại có một ngày nói ra được những lời thành thục như vậy.

Du Giản lại đi thêm vài tiệm, thu thu không ít, liền tính toán khoảng cách giữa mình cùng hai tòa ngục giam.

Hắn quyết định về ngục giam Mậu Lâm trước, sau đó thông qua công năng chở trực tiếp quay về ngục giam số 13.

Vừa đi ra phố buôn bán, đại Hoàng bay tới, dáng vẻ vô cùng khẩn cấp.

Mấy học sinh trong ngục giam ở bên ngoài M thị bị mấy tang thi biến dị tập kích!

Khi Du Giản lái xe đưa giảng dạy đi rồi, mấy học sinh trong ngục giam bắt đầu ngồi không yên.

Còn lại tám học sinh.

Là nghiên cứu sinh Ngô San cùng Lưu Hiểu, ba người Tạ Vũ, còn có học sinh bình thường dưới hầm trú ẩn Dương Văn, Chu Bình, Phùng Huệ.

Chỉ có hai nam sinh là Dương Văn cùng Chu Bình.

Mà trong tám người cũng chỉ có một mình Tạ Vũ có người thân không ở trong M thị.

Tạ Vũ là tiến hóa giả, ngày hôm qua khế ước tiểu con bướm nàng cũng không có đi.

Hôm nay nghe được Du Giản nói nàng có thể kêu tiểu con bướm hỗ trợ tìm kiếm người nhà, nàng cảm thấy có chút dao động, nhưng lại ngượng ngùng đi tìm tiểu con bướm đang nghỉ ngơi trên khung leo mèo.

Nào biết nàng không đi tìm, ngược lại có vài con bướm bay tới vây quanh nàng, giống như muốn hỏi nàng có cần trợ giúp hay không.

Mã Giai Nghệ cùng Chu Thi Lâm khuyến khích, nàng trịnh trọng khẩn cầu tiểu con bướm hỗ trợ.

- Tiểu Vũ của chúng ta tâm địa thiện lương, cho nên con bướm cũng thích cô a.

Chu Thi Lâm mỉm cười nói.

Mã Giai Nghệ đường hoàng chống nạnh:

- Đương nhiên! Tiểu Vũ của chúng ta là ai! Tốt lắm tiểu Vũ, đừng lo lắng! Cô xem Lý học trưởng, cũng không phải nhờ tiểu con bướm hỗ trợ sao? Đàn bướm đồng thời xuất động, khẳng định sẽ tìm được nhà cô!

Trong giọng nói lộ ra tia lo âu thầm kín.

Cũng không biết ba mẹ của nàng thế nào.

Dương Văn cực kỳ hứng thú đi tới, trên đỉnh đầu của hắn có một con bướm hắc hồng sắc, cả người nhìn thấy thập phần trung nhị.

- Ai! Hiện tại chúng ta đi M thị nhìn xem một chút không!

- M thị?

Mã Giai Nghệ xoay người đánh giá hắn:

- Chỉ với anh?

- Không phải nha Giai Nghệ, cô không thể nói tôi như vậy! Tôi thì sao chứ! Hiện tại tôi cũng là người có khế ước thú! Sao lại không được!

Dương Văn hờn giận.

Chu Thi Lâm khuyên nhủ:

- Dương Văn, Giai Nghệ không phải ý tứ này, nàng là muốn nói M thị rất nguy hiểm, chúng ta không nên tùy tiện đi vào.

Tạ Vũ đồng ý:

- Đúng vậy, mọi người cũng nhìn thấy qua tang thi biến dị trong nông đại.. bỏ qua con bướm, bây giờ chúng ta không có năng lực tác chiến, nếu gặp được tang thi tiến hóa, chỉ có con đường chạy trốn mà thôi.

Dương Văn im lặng không nói, Chu Bình đi tới.

- Mọi người không nên trách Dương Văn, hắn chỉ là sốt ruột đi tìm cha mẹ.. không bằng như vậy, để tôi cùng Dương Văn đi ra ngoài, tôi cùng hắn cùng nhau lớn lên, cha mẹ hai bên cũng là bạn tốt, cùng làm việc chung trong một nhà công ty.

Chu Bình trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ vào bản đồ nói:

- Công ty nằm bên ngoài M thị, không nguy hiểm như trung tâm thành phố, chúng tôi đi nhìn xem sẽ trở lại.

Xem ra là quyết tâm phải đi.

- Nếu các anh thật sự muốn đi, tôi cùng đi.

Tạ Vũ lên tiếng cũng không chờ bọn họ cự tuyệt, lại nói:

- Những lời này bây giờ nói không quá thích hợp, nhưng tôi là tiến hóa giả, ít nhất khi gặp được nguy hiểm thì có thể ngăn cản một chút.

Dương Văn cùng Chu Bình liếc nhau, ở chung hai ba ngày bọn họ đều biết Tạ Vũ là thật tâm suy nghĩ cho bọn họ, không phải khoe khoang năng lực của mình.

- Vậy.. cùng nhau?

Dương Văn nói:

- Đại lão mang mang tôi!

- Ngừng ngừng ngừng! Mấy người các cậu đang làm gì đó!

Ngô San cùng Lưu Hiểu đi ra, sau lưng còn có Phùng Huệ.

Xem tình huống này Dương Văn hò hét:

- Phùng Huệ! Cô lại đi đâm thọc!

Phùng Huệ hơi né tránh nhưng lại lớn tiếng nói:

- Không có biện pháp! Tôi cũng không thể nhìn thấy các anh đi chịu chết! Tôi.. tôi cũng muốn đi tìm cha mẹ của tôi, nhưng nếu các anh đi cũng không về, ô ô ô..

Nói xong nhịn không được khóc.

Lưu Hiểu vội vàng xuất ra khăn tay an ủi nàng, Ngô San nói:

- Tự tiện đi ra ngoài là không tốt, chúng ta nên chờ ngục trưởng trở về đi.

Dương Văn:

- Nhưng mà ngục trưởng không phải đã đồng ý cho chúng ta tự do thăm dò sao?

Mọi người:

* * *

Hình như là vậy, phía trước có nói qua.

Vậy làm sao bây giờ?

Tạ Vũ quyết định:

- Vậy hãy để cho tôi cùng Dương Văn, Chu Bình đi thôi! Ba người bảo hiểm một ít! Cũng không cần thêm nhân số, càng nhiều người gặp được nguy cơ càng khó trốn.

Ngô San cùng Lưu Hiểu đành phải đồng ý.

Tạ Vũ lại hỏi:

- Công ty cha mẹ các cô ở đâu? Chúng ta nghiên cứu bản đồ trước, nhìn xem làm sao có thể đi vòng qua.

Dương Văn chỉ vào bản đồ nói:

- Nơi này, là công ty trang trí kiến trúc Thiên Thượng Phi Mã M thị.

Trong mắt Tạ Vũ mang theo tia nghi hoặc, nàng quay lại nhìn thấy Mã Giai Nghệ sững sờ.

- Giai Nghệ, công ty này..

Mã Giai Nghệ hoàn hồn:

- A, đúng vậy, là cha mẹ tôi mở ra.

Dương Văn:

-?

Chu Bình:

-?

Những người khác:

-?

- Không phải đâu, đây là một trong mười công ty trang trí kiến trúc đứng hàng trước mười của quốc gia chúng ta!

Dương Văn chấn kinh:

- Đây là cha mẹ cô mở ra?

Mã Giai Nghệ nhíu mày hừ một tiếng:

- Thế nào? Lợi hại đi?

- Đáng tiếc hiện tại thành kiến trúc bị vứt đi.

Dương Văn chặc lưỡi.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

15 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại
« Chương TrướcChương Tiếp »