Chương 45

Vừa nghe Uông Tần nhắc tới, bàn tay Tần Phong chợt siết chặt, ôm kỳ vọng hỏi:

- A Tần, ngục trưởng có bằng lái xe không?

Uông Tần:

- Hình như có đi?

Tần Phong:

* * *

Tốc độ xe dần dần chậm lại, hắn cùng Uông Tần liếc nhau, đều thấy được vẻ kinh hoảng.

Xong rồi.

- Giảng dạy!

Bên ngoài công viên trung ương, ngoại trừ Du Giản, ba người còn lại đều ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.

Bọn họ không ngồi chung xe với Du Giản, nhưng hắn đạp xe thật quá nhanh, sau đó hắn bận tâm Trương Phú Đức nên giảm bớt tốc độ, nhưng vẫn làm cho Lý Cương Nghiên cùng Tôn Phong Niên đuổi theo mệt quá.

Công viên nằm trong thành thị, người bình thường cũng không tới nơi này.

Mà bởi vì thực vật trong công viên biến dị, tang thi bình thường bản năng kiêng kỵ cũng không tới gần.

Vì vậy mới có cảnh tượng mấy người thảnh thơi ngồi nghỉ mệt.

Lý Cương Nghiên hồi phục tinh thần, nhìn công viên rậm rạp, hỏi:

- Ngục trưởng, thực vật trong công viên không bị biến dị sao?

- Biến dị chứ.

Thanh âm Du Giản từ chỗ rất xa truyền tới, hắn nửa ngồi dưới đất không biết đang nhìn cái gì.

Nghe được Lý Cương Nghiên nghi hoặc, hắn cũng không quay đầu lại nói:

- Toàn bộ đều biến dị, không có một gốc cây nào bình thường.

Tôn Phong Niên lại hỏi:

- Vậy tại sao..

- Bởi vì hiện tại công viên trung ương đang nằm dưới sự khống chế của tôi thôi.

Du Giản thuận miệng đáp.

Tôn Phong Niên:

-!

- Kháo! Ngục trưởng, có thật không? Anh đem toàn bộ thực vật trong công viên đều thu phục! Thật.. thật là quá mạnh!

Tôn Phong Niên giơ ngón cái:

- Lợi hại a!

- Không sai đi? Nơi này chính là căn cứ thứ hai của chúng ta, nhưng tạm thời vẫn giữ bí mật, các anh trước đừng nói ra đó.

Du Giản vẫn không quay đầu lại.

Lúc này hai nghiên cứu sinh đều tò mò, ngục trưởng đang nhìn cái gì đây?

Trương Phú Đức nhìn vào công viên, giống như liếc mắt có thể nhìn thấy tận sâu trong.

- Tiểu ngục trưởng.

Hắn nói:

- Hay là đi vào trước đi.

- Được.

Du Giản tùy ý đáp.

Tôn Phong Niên nhịn không nổi chạy chậm tới thăm dò hỏi:

- Ngục trưởng, anh đang nhìn gì vậy? Lại xem lâu như thế?

Ánh mắt hắn nhìn qua, liền chứng kiến trong khe hở đường cái ương ngạnh sinh trưởng vài cọng cỏ, tiểu cầu mao nhung màu vàng cùng lục sắc đón gió run lên, dị thường đáng yêu.

Du Giản không nghĩ ngợi nói:

- Xem cây bồ công anh thôi.

Tôn Phong Niên:

- Không, tôi biết đây là cây bồ công anh, ngục trưởng, anh xem nó làm chi?

Du Giản vươn hai tay nâng tiểu thảo, chân thành tha thiết hỏi:

- Chứng kiến cây bồ công anh, chẳng lẽ anh không muốn thổi một chút sao?

Tôn Phong Niên:

* * *

Không! Hắn một chút cũng không muốn!

Quả nhiên người với người buồn vui tương thông, không thể thành công kéo người nhập bọn, Du Giản tiếp tục cúi đầu xem chừng cây bồ công anh, thuận tay quơ quơ nói:

- Mọi người đi vào trước đi, trong công viên thật an toàn, một chút tôi sẽ vào.

Trước khi vào công viên, hắn muốn thổi cây bồ công anh này.

Du Giản hít sâu một hơi, chu môi thổi.

Hình ảnh mầm móng bay tung trong dự đoán không xuất hiện, cây bồ công anh nhanh chóng bành trướng, biến thành cao hơn mười thước, viên cầu trên đỉnh giống như con mắt thật lớn ba một tiếng nổ tung, mầm móng mềm mại nhất thời hóa thành mũi tên nhọn bắn ra bốn phương tám hướng!

Phạm vi này Trương Phú Đức cùng Lý Cương Nghiên dù đứng xa cũng bị bao trùm, chỉ dựa vào một mình tiểu Lý không thể hoàn toàn bảo hộ Trương giảng dạy!

Sau khi lên xe Mặc Vận luôn quấn quanh cánh tay giảng dạy, lúc này nó vội vàng giãn ra cành lá hình thành lá chắn.

Đều nói đóa hoa trong nhà ấm không cường tráng như cỏ dại bị gió thổi phơi nắng cả ngày, vì thế đẳng cấp cây bồ công anh cao hơn Mặc Vận.

Du Giản phỏng chừng chí ít cũng đã cấp hai.

Mà Mặc Vận còn là nhất giai đỉnh.

Dù là Lý Cương Nghiên cũng đều bồi hồi ở nhất giai.

Điều này cũng xác minh hệ thống đã báo cho hắn biết – thế giới này ngoại trừ nhân loại, những giống loài khác đều đang điên cuồng tiến hóa, nếu không có sự can thiệp rất dễ dàng đi hướng hủy diệt.

Mọi người đã chuẩn bị tâm lý hứng lấy thương tổn, bọn họ theo bản năng nhắm mắt lại lại chỉ nghe thanh âm mũi tên lông tơ va chạm vào vật chất cứng rắn, đinh đinh đương đương vang lên ầm ĩ.

Tôn Phong Niên mở mắt ra, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.

Trên đường cái, vô số thực vật xanh thãm phá tan bê tông triển khai lá cây rộng lớn cứng ngắc đem toàn bộ mũi tên phóng tới ngăn chặn.

Đây.. là cái gì!

Phía trước không hề có công kích xuất hiện, thực vật hoàn thành sứ mạng của mình lại lui về trong bùn đất không thấy.

Lúc này Trương Phú Đức cùng Lý Cương Nghiên mới nhìn vào vị thiếu niên hai tay đút trong túi quần cùng Tôn Phong Niên ngã ngồi bên cạnh hắn.

Mà cây bồ công anh biến dị diễu võ giương oai lúc này bị sợi dây dài nhỏ cuốn lấy cuống, giống như là nhân loại thiếu dưỡng khí ầm ầm ngã xuống đất.

- Kháo!

Tôn Phong Niên hoảng sợ giật mình mắng một tiêng, bò dậy sùng bái nói:

- Ngục trưởng! Mấy thực vật bên kia là anh triệu hoán đi ra sao!

- Một chút trò xiếc nhỏ mà thôi.

Du Giản cười, quay đầu nói:

- Mọi người vào trước đi, tôi xử lý cây bồ công anh này một chút.

Bên ngoài đích xác nguy hiểm, ba người lập tức đi vào công viên.

Thấy ba người rời đi, Du Giản đi tới bên cạnh cây bồ công anh tính toán sử dụng "Chỉ nam thuần hóa động vật hoang dại".

Hắn điểm kích hồi lâu không có phản ứng, đành phải bỏ qua ngược lại sử dụng mộc hệ dị năng, nhìn xem có thể thu phục được nó hay không.

Mộc hệ dị năng lợi hại như vậy hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Du Giản, hiện tại thân thể hắn là nhị cấp đỉnh, dị năng cũng chỉ có nhị cấp, làm sao có thể triệu hồi ra thực vật có lực phòng ngự cao như vậy, còn phạm vi rộng như vậy?

Càng nghĩ, Du Giản chỉ có thể quy công cho ngục giam Mậu Lâm.

Hiện tại hắn đang ở sát bên ngục giam Mậu Lâm, cho nên dị năng đặc biệt có gia thành.

- Trả lời chính xác.

Cơ chế nhiệm vụ bỗng nhiên lên tiếng.

- Cậu cuối cùng đã ra rồi.

Du Giản nói:

- Hỏi cậu chuyện này, tôi không phải chiếm được một phần thưởng, tên là "Bộ luật ngục giam" sao? Phạm vi có phải là toàn bộ ngục giam?

* * *

Xem ra cơ chế nhiệm vụ không muốn thừa nhận, thật lâu không nói lời nào.

- Vậy suy đoán của tôi là chính xác sao?

Du Giản nói xong đã đem cây bồ công anh nhổ tận gốc.

Nó bị dị năng xâm lấn, tinh thần bị buộc định liên đón với Du Giản, sau khi thu nhỏ cuộn tròn nơi cổ tay của hắn.

Chợt nhìn thật giống như sợi dây thun lông xù dùng làm trang sức.

Không đợi được câu trả lời, Du Giản lập tức đi vào trong công viên trung ương.

Lần trước đi vội vàng, hắn còn chưa kịp đi dạo khắp công viên, hiện tại tiến vào mới phát hiện bởi vì thực vật điên cuồng sinh trưởng, toàn bộ phương tiện công cộng nơi này tính cả thùng rác, ghế dài, chòi nghỉ mát.. đều bị thực vật phá hủy thật khó xem.

Du Giản:

* * *

Còn tưởng nhặt được khối bảo bối, không ngờ vẫn là bãi rác, hắn còn phải rửa sạch, còn không bằng ngục giam số 13 đâu.

Hệ thống:

- Ngục giam số 13 còn bị người tùy ý tiểu tiện phun đàm, Giản Giản anh tiếp tục so sánh thử xem?

Du Giản:

- Đều là bãi rác, tám lạng nửa cân.

Du Giản đi lên con đường đá cuội đi tới đại cầu màu trắng, ba người Trương giảng dạy đang đứng trước cửa thực vật quán chờ hắn tới.

- Sao không vào đi?

Du Giản hỏi.

Lý Cương Nghiên sờ đầu nói:

- Cửa này mở không ra ngục trưởng.

Phải đó, hiện tại Du Giản mới là chủ nhân nơi này, không có khống chế của hắn, không ai mở được cánh cửa kia.

Du Giản mở ra toàn bộ cửa, nói:

- Được rồi, mọi người vào đi thôi! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày nay đều phải ở nơi này!

Ở nơi này?

Ngửi được mùi hoa bên trong, Tôn Phong Niên hưng phấn nói:

- Thoạt nhìn không sai, có cảm giác nghỉ phép! Ngục trưởng, tôi có thể dựng lều trại đặt trong nhóm thực vật kia không? Như vậy thật có cảm giác đi dã ngoại!

Du Giản đồng ý:

- Được thôi, không thành vấn đề, nơi này thật an toàn, dù anh muốn ngủ trong hồ cũng không người quản.

- Thành! Tôi ở lại đây!

Tôn Phong Niên kích động chà xát hai tay:

- Trước kia tôi đi thăm thực vật quán từng nghĩ qua, nếu có thể ở lại một đêm xuyên thấu qua nóc nhà thủy tinh ngắm trăng sao, nhất định vô cùng lãng mạn! Không nghĩ tới tận thế, lại có cơ hội thể nghiệm một phen! Tiểu Lý a, đến lúc đó chúng ta cùng nhau!

Lý Cương Nghiên câu nệ nói:

- Làm vậy không tốt đi, nơi này dù sao cũng là của ngục trưởng..

- Ai nha có gì, ngục trưởng đều đồng ý! Phải không ngục trưởng!

Tôn Phong Niên lớn tiếng nói.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

13 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại