Không ai trả lời câu hỏi của hắn, mọi người đều trốn tránh ánh mắt của hắn.
Tôn Chí tự giễu cười cười:
- Nguyên lai mọi người đều nghĩ tôi làm như vậy là vì khống chế mọi người.
Một học sinh giấu trong đám người nhịn không được:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Tôi đối đãi mọi người là thật tâm hay giả ý, chính mọi người hẳn nên hiểu rõ..
Tôn Chí lòng đầy căm phẫn, còn chưa nói xong Du Giản đã nã một phát súng dưới chân của hắn.
Tiếng súng bừng tỉnh mọi người, bọn hắn nhất thời ý nghĩ trong sáng.
- Đã tới lúc này cũng đừng nghĩ nhiều nữa, là thật tâm hay giả ý, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ ràng sao? Phải đi thì đi nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.
Nghe được thanh âm của Du Giản, trong lòng mọi người hoảng sợ, bọn hắn thiếu chút nữa đã bị Tôn Chí dẫn dụ sụp bẫy!
Mà Tôn Chí đã sớm đỏ mắt, mắt thấy dị năng của mình bị ngắt ngang, thẹn quá hóa giận:
- Cậu không phải muốn đuổi chúng tôi đi ra ngoài? Sợ là không dám gϊếŧ người đi? Có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi Tôi cho những người ở đây cùng tôi chôn cùng!
Lời này có ý tứ gì?
Chẳng lẽ.. chẳng lẽ Tôn Chí sử dụng dị năng sẽ đem những người khác liên hệ cùng một chỗ với hắn!
Mọi người khẩn trương làm cho Tôn Chí thật vừa lòng.
- Sẽ sao?
Du Giản lẩm bẩm như tự nói chuyện:
- Dị năng của anh hình như còn chưa cao như vậy, xâm nhập tới mức anh chết mọi người đều phải chết theo đi?
Nhưng mấy tòng phạm thì không nhất định.
Nụ cười của Tôn Chí cứng ngắc.
Du Giản tiếp tục nói:
- Tôi không nổ súng là vì hiện tại còn chưa tới lúc nổ súng, mà không phải tôi không dám. Hiện tại bên ngoài M thị cũng không nguy hiểm gì, tự các anh tìm phòng trống ở lại, tự lực cánh sinh cũng rất tốt, cũng đừng nói tôi diệt sạch. Nga, đúng rồi.
Hắn biến ra một ba lô ném cho Tôn Chí.
- Bên trong còn có chút thực vật đủ cho các anh ăn vài ngày, cũng miễn cho giảng dạy nói tôi ý chí sắt đá.
Về công về tư đều hợp tình hợp lý, không còn ai phản đối. Bọn họ thật vất vả mới có một chỗ ẩn thân, cũng không thể để cho Tôn Chí phá hư.
Chứng kiến biểu tình của mọi người, Tôn Chí hiểu được ý nghĩ của bọn họ, đỏ mắt nhìn Trương Phú Đức.
Không nói một câu, ý tứ thật rõ ràng.
Trương Phú Đức được nhóm nghiên cứu sinh nâng dậy, nhìn thẳng vào Tôn Chí, trong mắt hiện vẻ không đành lòng.
- Ai..
Hắn thở dài.
Tròng trắng mắt của Tôn Chí che kín tơ máu, chờ mong Trương Phú Đức trợ giúp.
- Tiểu Tôn a.. nơi này là địa phương của tiểu ngục trưởng, hắn nguyện ý mang chúng ta trở về còn không chút keo kiệt xuất ra thực vật, cho chúng ta lấp đầy bụng, chúng ta ít nhất phải có lòng cảm kích.
Thuyết phục Du Giản mang theo nhóm học sinh trở về đã hao hết toàn bộ tâm lực của Trương Phú Đức, hiện giờ ở trong ngục xảy ra loại tình huống này, hắn còn mặt mũi gì đi cầu tình đây? Nơi này vốn cũng không phải địa bàn của bọn họ.
Huống hồ đúng như lời của Du Giản, hắn cũng không đem sự tình làm tuyệt, còn cho Tôn Chí bọn họ lưu con đường sống.
Tôn Chí chứng kiến được Trương Phú Đức thất vọng về mình, cũng biết hắn sẽ không giúp mình cầu tình.
- Tiểu Tôn a..
Trương Phú Đức đi tới, thò tay vào trong túi áo khoác rách rưới xuất ra một chìa khóa.
- Đây là nhà tôi nằm ở vùng ngoại ô, nếu các cậu không nơi đi, thì đi qua đó..
- Ai cần ông bố thí!
Tôn Chí rống to, hất tay Trương Phú Đức, nhìn chìa khóa rơi xuống đất văng ra thật xa.
Hắn phẫn nộ nghẹn ngào lên:
- Ông cảm thấy giả bộ rất thú vị sao? Không muốn giúp thì thôi! Giả mù sa mưa thú vị sao? Tôi không cần! Thích cho ai thì cho ai!
Dứt lời hắn không thèm lấy vật tư, xoay người chạy ra ngục giam.
Vì thế ngục giam trực tiếp thiếu năm người, chủ mưu Tôn Chí cùng bốn tòng phạm.
Trương Phú Đức ngây người nhìn chìa khóa dưới đất, trở nên luống cuống không biết nên làm gì.
Những học sinh còn lại cảm xúc đê mê, đắm chìm trong sự thật bạn học phản bộ rời đi.
Đi năm người, những học sinh bình thường cũng chỉ còn lại Vương Thắng, Chu Bình, Dương Văn cùng Phùng Huệ.
Nghĩ tới những lời Tôn Chí nói trước khi đi, bọn họ đều đê mê.
Tôn Chí thao tác bạn học bắt giảng dạy làm con tin, cuối cùng bị đuổi đi ra, chỉ có thể nói là trừng phạt đúng tội. Nhưng trước kia hắn có trợ giúp qua bọn họ, dù mục đích không tinh khiết..
Du Giản cầm ba lô vật tư nói:
- Yên tâm, trong mấy thứ này còn có một bộ phận là từ thực vật của mọi người khấu trừ, như vậy hai bên không nợ nhau, không tốt sao?
Các học sinh còn đang sầu não:
* * *
Ngục trưởng, anh thật sự là chó chết!
- Đúng rồi, vật tư này còn phải đưa qua, tôi cũng không muốn làm một ngục trưởng xấu xa.
Du Giản cầm dây lưng ba lô xoay xoay:
- Có ai muốn tự tiến cử hay không?
Tự tiến cử cái gì? Đưa vật tư sao?
Tôn Chí có thể khống chế lòng người, ai dám a!
Lúc này Dương Văn cẩn thận nói:
- Hay là.. chính ngục trưởng đi tặng?
Điên rồi? Dám nói giỡn với Du Giản!
Những người khác không thể tin được.
Chỉ sợ người này cũng sẽ bị Du Giản đánh một trận văng ra ngoài đi!
Thế nhưng Du Giản lại không tức giận, nghĩ nghĩ nói:
- Cũng không phải không được, nhưng không thành ý bằng mọi người đưa tới thôi.
- Vậy..
Dương Văn vò đầu.
Trầm mặc hồi lâu Vương Thắng đi ra tiếp nhận ba lô, nói:
- Để tôi đi thôi.
Cho dù mục đích của Tôn Chí là lợi dụng, nhưng Vương Thắng quả thật từ chỗ của hắn chiếm được lực lượng kiên trì, cũng luôn xem hắn là thần tượng.
Không đợi ai ngăn trở, Vương Thắng ôm ba lô đuổi theo ra ngục giam.
- Chúc mừng ngục trưởng hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp thứ hai: Rửa sạch rác rưởi (đơn giản), phần thưởng "bộ luật ngục giam (không trọn vẹn)", đã phát sóng tới ba lô, mời cẩn thận tìm đọc.
Du Giản quét mắt nhìn phần thưởng, liền giang tay vươn vai, đi thẳng tới chỗ khu đất vườn.
- Chỉ mới qua hai ngày, mọi người đã giúp tôi khai khẩn nhiều như vậy?
Du Giản bị hiệu suất này làm rung động, ho khan một tiếng nghiêm túc quay đầu lại.
- Các đồng chí, cảm tạ mọi người vất vả cần cù trả giá, sau này tôi sẽ không bạc đãi các vị!
- Vậy..
Chu Bình là học sinh đã than thở than vãn ngục giam rách nát lúc này lên tiếng, mặc dù thanh âm rất nhỏ:
- Ngục trưởng, đêm nay có thể ăn thịt không?
Trước kia bọn họ không ăn thịt cả người đều khó chịu! Hiện tại sửng sốt biến thành tu khổ hạnh không dính chút thịt mỡ nào.
Chu Bình vừa nói xong đã bị Dương Văn che miệng kéo ra sau, mọi người lại không có tiếng vang.
Du Giản chớp chớp mắt, trực tiếp biểu diễn biến ra thực vật.
Cái giá mới tinh xuất hiện, làm mọi người trợn mắt.
Đây đây đây.. không phải là đồ nướng thịt sao!
- Lúc tôi trở lại đi ngang qua một cửa hàng, tủ lạnh bên trong mới bị cắt điện không bao lâu, đồ vật còn tốt cho nên..
Du Giản nói một câu lại thúc giục mọi người chảy nước bọt không ngừng.
- Cho nên, hôm nay chúng ta ăn thịt nướng!
Du Giản đem hai bao cây xiên nướng nện trên bếp nướng, hoàn toàn thể hiện đủ khí chất thổ hào.
- Trời ạ! Ngục trưởng vĩnh viễn lợi hại!
Có ai hô to một câu, ngay sau đó mọi người đều hoan hô lên, trường hợp nhất thời thật khó khống chế.
Tần Phong lôi kéo Trương Phú Đức gia nhập bên trong, làm cho hắn quên cảm giác không thoải mái vừa rồi.
Trong lúc vui vẻ, một thanh âm không hài hòa đột nhiên vang lên:
- Thế này.. bếp nướng cần điện đi, chúng ta không có điện a?
Tĩnh mịch.. yên tĩnh như cõi chết.
Mọi người nhìn Uông Tần.
Uông Tần:
* * *
Hiện tại hắn cũng hoảng hốt.
Du Giản đặt tay lên bếp nướng, nói:
- Không sao, trạm cung cấp điện..
- Giản Giản! Câm mồm!
Hệ thống kêu to:
- Bếp nướng là đồ điện công suất cao a!
Du Giản:
* * *
Thật vậy chăng? Hắn không tin.
Hệ thống:
- Sao lại không tính! Phàm là ở trong túc xá đại học không thể dùng, dùng sẽ đứt cầu dao, đều là đồ điện công suất lớn! Anh có thấy ai ở trong ký túc xá đại học phóng bếp nướng lớn như vậy hay không!
Du Giản nhắm mắt, vẻ mặt thống khổ.
Vậy hắn vất vả làm nhiệm vụ là vì cái gì! Ý nghĩa ở nơi nào!
Hệ thống nhẹ nhàng:
- Ách.. ít nhất so với việc đi bến tàu kiếm chút khoai tây chiên cũng có ý nghĩa hơn đi?
Du Giản:
- Vậy còn không bằng kiếm chút khoai tây chiên.
Hệ thống quyết định không nói chuyện.
Không có biện pháp, trạm cung cấp điện không có tác dụng, Du Giản trước hết đem tin tức ngục giam có điện giấu diếm, lại cấp cho mọi người vài hộp quẹt.
- Điện nướng thì không thể nào, nhưng chúng ta có thể nhóm lửa, mọi người đi tìm nhánh cây khô, bữa thịt nướng hôm nay chúng ta nhất định phải ăn được!
Có những lời này các cư dân liền tổ đội đi thu thập nhánh cây xung quanh ngục giam.
Nhân lúc này Du Giản tìm Trương Phú Đức.
Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.
13 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn
GiangNganĐã kích hoạt
Bài viết:Tìm chủ đề0
Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc
Tác giả: Đại Mễ Hồng
Editor: GiangNgan
Bấm để xem
Đóng lại