Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Chương 39:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hệ thống:

* * *

Không cần a!

Đại Hoàng cực kỳ nịnh hót biểu thị, Du Giản nói rất đúng.

Cùng lúc đó hành động tạo phản trong ngục giam cũng triển khai hừng hực khí thế.

Mấy học sinh thương lượng xong, liền phái nam sinh đeo kính mắt có khuôn mặt hòa thiện nhất đi tìm Trương Phú Đức.

Lúc này Trương Phú Đức đang ở trên sân thượng ngắm phong cảnh xa xa.

Hắn thường xuyên nói với học sinh, bọn họ may mắn, có thể thoát ra khỏi thành thị tràn ngập tang thi, cũng bởi vậy nên càng quý trọng tính mạng của mình, nỗ lực còn sống.

Nam sinh kính mắt thò đầu ra, cẩn thận đóng lại cửa sắt.

- Nga, nguyên lai là tiểu Phong, là muốn tìm tôi tâm sự sao?

Trương Phú Đức cười vẫy hắn.

Cổ họng tiểu Phong căng thẳng, bước chân tăng lớn.

- Trương giảng dạy.

Hắn chào hỏi.

Trương Phú Đức gật đầu, hướng tiểu Phong nhìn phía thành thị, nơi đó còn có khói đặc đen thui đang quay cuồng không ngừng.

- Trương giảng dạy..

Thanh âm tiểu Phong từ sau lưng vang lên, từ trước tới nay Trương Phú Đức vẫn luôn tín nhiệm học sinh nên không phát hiện khác thường, mà như thường ngày hỏi:

- Làm sao vậy tiểu Phong?

Đáy mắt tiểu Phong xẹt qua vẻ liều lĩnh, nhân cơ hội vọt tới sau lưng rút tiểu đao giấu trong túi quần đặt lên cổ Trương Phú Đức!

Động tác hoàn thành mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tiểu Phong cũng không thể tin được mình còn có thiên phú như vậy.

Trương Phú Đức có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không chất vấn mà khoan dung hỏi tiểu Phong có phải gặp chuyện gì khó khăn hay không.

Vừa đúng lúc này mấy học sinh khác cũng đi lên lầu, bọn hắn rải tin tức giả nói cho toàn thể học sinh Trương Phú Đức ở trên sân thượng có việc muốn nói.

Vì thế Uông Tần, ba người Tạ Vũ cũng đi lên, vừa mở cửa liền chứng kiến trường hợp tiểu Phong dùng dao uy hϊếp.

Lý Cương Nghiên rống lớn:

- Anh điên rồi! Mau bỏ đao xuống!

- Giảng dạy!

Tần Phong muốn lao ra, lại bị ánh mắt Trương Phú Đức ngăn cấm.

Lúc này mấy học sinh vừa rồi lừa mọi người đi lên mới chậm rãi đi ra, cùng tiểu Phong đứng chung một chỗ.

Những học sinh còn lại lúc này mới ý thức tới, bọn hắn đã sớm có thông đồng từ trước!

Uông Tần đứng bên cạnh, không ngừng cọ xát dưới chân, lại bị một học sinh kêu ngừng.

- Uông Tần! Không được nhúc nhích! Nếu anh dám động hoặc là sử dụng dị năng, chúng tôi không đảm bảo Trương giảng dạy có bị thương hay không!

- Tôi không động, tôi cũng không dùng dị năng, tiểu Phong, nếu anh gặp chuyện gì khó khăn, có thể nói với chúng tôi, chúng ta cùng nhau giải quyết.

Dứt lời thì tiểu Phong lại kề dao vào sát cổ giảng dạy.

- Tôi biết các người khẳng định muốn hỏi chúng tôi, vì sao phải làm như vậy.

Một học sinh đi ra, hắn được mấy người đề cử làm diễn thuyết.

- Kỳ thật chúng tôi không có chút lòng muốn làm tổn thương giảng dạy, làm như vậy là vì muốn làm cho mọi người nghiêm túc nghe chúng tôi nói chuyện.

- Có chuyện thì từ từ nói, chúng tôi sẽ nghe.

Ngô San lên tiếng:

- Các anh buông giảng dạy trước! Thương thế của hắn còn chưa khỏe!

Tiểu Phong không buông tay.

- Các vị, mọi người đều đã ở đây hai ngày, sẽ không có tự hỏi kỹ sao! Ngục trưởng nơi này từ đâu tới đây, vì sao lại có súng! Đừng nhìn hắn nhỏ tuổi, không chừng là cán bộ tổ chức ngầm! Mọi người cam tâm tình nguyện ở dưới tay hắn đợi cả đời sao!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

- Nhưng mà.. ngục trưởng cũng không bắt buộc chúng ta làm cái gì nha.

- Đúng roi, mỗi bữa đều ăn no, còn có hoạt động giải trí, còn có thể chơi cờ nữa.

- Mặc dù là ngục giam, nhưng năng lực của giường ngủ thật mềm mại, từ sau tận thế tôi không được ngủ an ổn như vậy!

Mọi người không dùng từ khen ngợi gì quá mức, nhưng vẫn tỏ ý thật hài lòng.

- Nhưng.. các anh chị cũng không thể như vậy!

Học sinh diễn thuyết rống lên:

- Chết vào yên vui biết không? Loại người lai lịch không rõ, mọi người làm sao an tâm sống dưới mí mắt của hắn! Nhân dịp hiện tại hắn đi vắng, chúng ta chiếm lĩnh ngục giam không phải càng tốt sao?

- Đúng vậy!

- Tiểu Phong nói theo.

- Mọi người quên hắn dùng súng chỉ vào chúng ta sao? Phần tử khủng bố một lời không hợp liền muốn gϊếŧ người, đối với mọi người mới tốt một chút liền mang ơn sao?

Thấy mọi người phản ứng không lớn, hắn buồn bực bất an quát:

- Mặc Vận, mày đi ra cho tao!

Mềm không được thì cứng rắn!

Mặc Vận bò xuống nhìn thấy Trương Phú Đức bị ép buộc, liền hướng nhóm học sinh giương nanh múa vuốt.

Nhân lúc mọi người hoảng sợ, bọn hắn lại bắt đầu thuyết phục.

- Không cần tiếp tục do dự! Cho dù cần người làm lãnh đạo cũng phải là người của chúng ta, không phải ngục trưởng kia! Nhất định phải do nhân tài ưu tú như Tôn Chí ca mới được!

Một câu nói ra ý tưởng chân chính.

Bị mọi người nhìn chăm chú, trên mặt Tôn Chí xuất hiện vẻ kinh ngạc cùng xấu hổ vừa đúng mức.

- Tôi.. tiểu Phong, cậu bỏ đao xuống trước đi, chúng ta có thể từ từ nói chuyện, đừng thương tổn giảng dạy

Hắn biểu hiện vô cùng xem xét đại cục.

- Không được! Tôn Chí ca! Việc này nhất định phải giải quyết! Mọi người thật cam tâm cả đời sống trong bóng ma của hắn, cho dù sau này hắn muốn ăn thịt người, mọi người cũng chịu đựng!

Nghiên cứu sinh đại Tôn – đau lòng mất ba con gà yêu dấu – Tôn Phong Niên khϊếp sợ:

- Ngục trưởng còn muốn ăn người sống?

- Người sống? Các anh chị đem tôi trở thành cái gì? Bịa đặt đồn đãi cũng hơi quá đáng rồi đi.

Thanh âm thiếu niên mát lạnh truyền tới, gần trong gang tấc, ngay phía sau bọn họ!

Mọi người xoay người, chỉ thấy Du Giản ngồi trên đỉnh thang lầu, một chân hơi khoanh lại, hai tay chống ngược phía sau, có vẻ thích ý nhìn bọn họ.

Đám người tiểu Phong giống như là gặp quỷ sợ tới mức lui về phía sau, trực tiếp dựa vào tường thấp trên sân thượng.

Quay đầu lại nhìn xuống độ cao sáu tầng lầu, tiểu Phong nuốt nước bọt, không dám dời đao khỏi cổ Trương Phú Đức.

- Chẳng lẽ còn không đúng sao! Với tính tình loại người như anh, chúng tôi làm sao đoán được anh muốn điều gì!

- Tính tình của tôi làm sao vậy! Ý nghĩ của tôi rõ ràng thật dễ đoán!

Du Giản nói năng có khí phách.

Bị nhiều người nhìn thấy nhưng hắn vẫn ngồi nguyên tại chỗ nhìn xuống đám người.

Nhưng chỉ vừa nháy mắt, Du Giản đã rút súng nhanh tới kinh người, trực tiếp đem mấy học sinh muốn tạo phản dọa ngây dại.

- Hay là chúng ta thử xem một lần, nhìn xem ai càng nhanh hơn một chút? Dù sao cho dù anh gϊếŧ Trương giảng dạy, tôi cũng vẫn có thể gϊếŧ anh. Nga, đúng rồi, còn có một điều kiện tiên quyết..

Du Giản giơ súng lên, nói:

- Anh hạ thủ được sao?

Sắc mặt tiểu Phong trắng bệch.

- Mặc.. Mặc Vận! Mày động thủ nhanh lên a!

Bên cạnh không có động tĩnh gì, tiểu Phong cứng đờ ngẩng đầu, liền nhìn thấy hoa lan cực lớn lơ lửng trước mặt, trong nhụy hoa cất giấu răng nanh sắc nhọn.

- Mặc.. Mặc Vận?

Trực diện với đóa hoa khổng lồ, mấy học sinh không tự giác run rẩy.

Hoa lan biến dị trời sinh tính cao ngạo, làm sao lại chịu nghe lời một người bình thường? Trận tạo phản này ở nó xem ra, chỉ là náo kịch như trò chơi con nít, căn bản không lo lắng giảng dạy sẽ bị thương.

Loảng xoảng loảng xoảng..

Đao lập tức bị dây quất bay xuống đất, tiểu Phong cũng ngã ngồi dưới đất.

Còn chưa bắt đầu, cũng đã thất bại.

Du Giản nhảy xuống, nâng Trương Phú Đức.

Hắn tựa hồ cũng không có chút ngoài ý muốn với chuyện phát sinh nơi này, không hứng thú khoát tay nói:

- Được rồi được rồi, náo nhiệt đều xem xong rồi, mọi người xuống lầu trước đi, sân thượng luôn rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận bị té xuống.. nơi này cũng không có bác sĩ chuyên nghiệp.

Hiện tại tâm tư Du Giản đều nằm trong ngục giam Mậu Lâm, hận không thể đương trường mang theo Trương Phú Đức bay qua, để cho hắn mở ra công tác nghiên cứu nông nghiệp thời tận thế.

Nếu không.. chờ nhiệt tình của hắn đi qua, nhiệm vụ lại phải kéo dài mười ngày nửa tháng.

Nhưng biểu hiện của hắn ở trong mắt mọi người xem ra, là nắm chắc đắc thắng đại cục – cho dù hắn vắng mặt trong ngục giam, Du Giản cũng có thể biết được bên trong phát sinh hết thảy.

Thực lực này khủng bố tới bao nhiêu!

Đoán không ra ý nghĩ của hắn, mọi người nối đuôi nhau đi xuống. Du Giản đi phía sau bon họ, hắn không dừng lại mọi người cũng không dám dừng.

Thẳng tới khi đi tới dưới quảng trường.

Chờ mọi người ngừng lại, Du Giản còn hỏi hai học sinh đứng bên cạnh:

- Thế nào? WC ngục giam không sai đi?

Hai người này là hai học sinh vừa rồi còn nói kháy ngục giam rách nát.

Hai học sinh vâng vâng dạ dạ, không còn cảm xúc tùy ý nói lén sau lưng như khi nãy.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------
« Chương TrướcChương Tiếp »