- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Hệ Thống
- Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc
- Chương 36
Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc
Chương 36
Chúng nó tương liên, vừa vặn hình thành ngôi sao tám cánh.
Mà thực vật quán.. cũng chính là ngục giam Mậu Lâm, nằm ở hướng chính nam, đã được thắp sáng.
- Còn lại bảy kiến trúc, không phải đều gọi là ngục giam đi?
Du Giản hỏi.
* * *
Không có trả lời.
Du Giản xem như là chấp nhận.
Theo kinh nghiệm chơi trò chơi nhiều năm của hắn, loại nhiệm vụ dãy nhất định là càng đi về phía sau càng khó.
Hiện ở giai đoạn này, đừng nghĩ đi tìm tòa thứ hai, trước tiên thành lập xong ngục giam Mậu Lâm, hoàn thành nhiệm vụ rửa sạch M thị rồi nói sau.
Nói thật ra lần này đánh bại cây Bạch Hoa cũng có chút vận khí bên trong, phàm là một bước tính sai, hiện tại hắn đã thành vong hồn dưới tàng cây.
- Thống tử, cậu nói rất đúng.
Du Giản nghiêm túc nói.
Hệ thống:
-?
- Tôi phải sửa lại tật xấu động một chút liền xúc động của tôi.
Hệ thống:
- Thật sự chỉ có một chút sao?
- Đúng vậy!
Du Giản khẳng định.
- Được rồi!
Nhưng có thể sửa được hay không, còn là chưa biết. Những lời này hệ thống không nói ra.
Hạ quyết tâm làm cho cư dân đến rửa sạch ngục giam Mậu Lâm, Du Giản rời đi công viên trung ương.
Lúc này mấy người trốn trong nhà vệ sinh công cộng còn đang xem chừng.
- Chậc chậc, đứa nhỏ kia thật ngu xuẩn, tôi đoán hiện tại hắn đã bị thực vật bên trong ăn rồi.
- Đừng đoán, đây không phải là khẳng định? Tôi cho anh biết, nếu đứa bé kia có thể còn sống rời đi công viên trung ương, hôm nay tôi đem bữa tối tặng cho anh, tôi sẽ ăn phân..
- Kháo!
Đồng bạn kêu lên, ngữ khí hưng phấn:
- Anh mau nhìn! Đứa bé kia đi ra rồi!
Tên vừa nói sẽ đứng ăn phân:
* * *
Du Giản đi ra công viên, nhưng bộ dáng của hắn ở trong mắt người ngoài có chút chật vật.
Tốc độ khôi phục của thân thể đặc chế rất nhanh, miệng vết thương chỉ còn lại vết sẹo, nhưng quần áo thì không thể tự động chữa trị, còn rách nát hơn tang thi bên đường.
Theo một đám người trong nhà vệ sinh công cộng nói chuyện phiếm, Du Giản cũng biết có một người phải đứng chổng ngược ăn phân.
Nếu như vậy, giúp hắn một phen thôi.
Ngón tay Du Giản khẽ động, trong WC cách mấy chục thước nơi góc tường có cọng cỏ lặng lẽ kéo dài, chuyển tới sau lưng hai người, nhân lúc bọn hắn còn đang xô đẩy nhau lại vòng quanh chân bọn hắn kéo mạnh về sau!
Hai người cùng nhau rơi xuống bên cạnh hố đầy phân tràn ra!
Dù sao sau tận thế cúp nước, mấy thứ này không thể xối đi, chỉ có thể để càng lâu thì càng nhiều.
Nghe được tiếng mắng tiếng kinh hô trong nhà vệ sinh công cộng, tâm tình Du Giản nhất thời tốt hơn.
Ai bảo bọn hắn trốn bên trong không lên tiếng nhắc nhở? Không có một chút tiềm chất làm cư dân thân mật!
Về phần nhà vệ sinh công cộng, chờ Du Giản trở về kéo cư dân đi qua rồi phái người rửa sạch cho nó đi.
Du Giản xuyên qua đường cái, trước thay đổi quần áo, sau đó đi làm nhiệm vụ kiếm pin.
Hắn trở về con đường kia, vừa lúc trải qua thương trường có nữ nhân có dị năng nổ mạnh, thuận đường rẽ vào nhìn xem.
Du Giản vừa đi tới trong sân rộng, vừa lúc tiếp xúc ánh mắt với hai người sống sót canh giữ nơi cửa lớn lầu một.
Hai bên giật mình nhìn nhau, một người lảo đảo chạy tới khởi động thang máy.
Du Giản đi tới cửa, thật hòa khí gõ cửa, người sống sót còn lại run rẩy mở cửa, vẻ mặt cung kính cho hắn tiến vào.
- Xem ra các vị quả thật không tệ lắm, xem như là có chút khí khái, phải rồi, vị.. Lưu tỷ kia đâu?
Người sống sót:
- Ách, đó là Triệu tỷ.
- Nga nga, Triệu tỷ, ngượng ngùng.
Du Giản mỉm cười quay đầu:
- Triệu tỷ đây? Các vị đem nàng thế nào?
- Chúng tôi làm gì nàng, mắc mớ gì tới anh?
Trên thang máy đi ra một nam nhân to lớn, trên mặt tràn đầy vết sẹo, giống như bị người từ bên trong nổ tung.
- Xem dạng này, các anh đem nàng vặn ngã, thật không sai a.
Du Giản nói.
- Hừ, không sai thì sao, có quan hệ gì với anh?
Ngữ khí mặt sẹo cứng rắn:
- Một tiểu nhân bỏ lại người khác rời đi, nhanh chóng đi đi, nơi này không chào đón anh.
Du Giản nhún vai.
- Chiếu nói như vậy, lúc trước trong thương trường nhiều người như thế, đều chứng kiến trên đường có hai người chạy trốn, lại thấy chết mà không cứu được, cũng không phải tiểu nhân?
Người sống sót khác không nhịn được biện giải:
- Lúc đó chúng tôi bị Triệu tỷ nhìn thấy!
- Được.
Du Giản nhìn hắn:
- Vậy tại sao lại có người nguyện ý bất chấp nguy hiểm mở cửa đây?
Người kia không lời gì để nói.
- Một ân đổi một báo, tôi cũng không phải không cho các anh con đường sống, chẳng lẽ các anh không phải thừa dịp Triệu tỷ trọng thương vặn ngã nàng thống trị? Bởi vì phần dũng khí này, các anh đáng giá được ngợi khen.
Nhìn thiếu niên trước mắt giống như đang dạo chơi ở ngoại thành, mặt sẹo chặn ngang một câu:
- Anh rốt cục muốn làm gì? Hi vọng chúng tôi báo ân? Muốn cái gì thì nói nhanh lên, đừng dây dưa nữa.
Ý cười của Du Giản biến mất, dựng thẳng ngón trỏ.
- Rất đơn giản, tôi chỉ cần..
- Thật sự chỉ cần cái này?
Trên sân thượng thương trường, mặt sẹo vẻ mặt phức tạp nhìn Du Giản, tầm mắt nhìn theo động tác của hắn, dừng lại trên hài cốt của ông chủ thương trường.
Người sống sót trong thương trường trước tận thế đều là người thường, nói không chừng ngay cả gà vịt cũng chưa từng gϊếŧ qua, càng khỏi nói là gϊếŧ người.
Sau khi ông chủ thương trường bị Triệu tỷ gϊếŧ chết, đã bị nàng phân phó đem xác của hắn ném ra ngoài.
Người khuân vác ông chủ đều sợ hãi, hơn nữa tử trạng vô cùng thê thảm, liền bò lên lầu một đem ông chủ từ văn phòng đưa lên sân thượng.
Lúc sau không còn người đi quản hắn.
- Phải đó, tốt xấu tôi cũng cầm chút đồ vật của hắn, giúp hắn thu thi thể cũng chưa đủ đi?
Trong mắt Du Giản ảnh ngược ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.
Mặt sẹo vẫn cảnh giác hỏi:
- Thật sự không cần những thứ khác?
- Không cần.
Chờ ngọn lửa tắt, Du Giản tìm hộp cất tro cốt, trong ánh mắt giám thị của mặt sẹo đi xuống lầu.
Đi ra thương trường, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì chợt a một tiếng.
Mặt sẹo lập tức bày ra tư thế chiến đấu.
- A.. đúng rồi, anh có biết nơi nào có cửa hàng bán pin hay không? Tôi đi lấy chút pin.
Du Giản quay đầu nhìn thấy tư thế buồn cười của mặt sẹo, tò mò hỏi.
- Chuyện gì vậy?
Hắn hỏi.
Mặt sẹo:
* * *
Cảm giác mình phòng bị tịch mịch.
- Không có cửa hàng đặc biệt bán pin.
Mặt sẹo trả lời:
- Anh đi tiểu siêu thị hoặc là tiểu cửa hàng xung quanh nhìn xem, bình thường đều cũng có. Thương trường cũng có, nếu anh cần chúng tôi có thể cho anh một chút.
Ngay lúc hắn nghĩ Du Giản sẽ không đáp ứng thì Giản Giản lại đồng ý.
- Tốt, vậy làm phiền anh, ân này thiếu trước, sau này anh có sự tình gì cũng có thể tới tìm tôi.
Mặt sẹo lại bị chỉnh nói không nên lời.
Hắn nguyên bản muốn nói đem pin cho Du Giản, giữa bọn họ không còn thiếu nợ nhau, không ngờ Du Giản lại đem chuyện này nhớ thành ân tình.
Không lời nào để nói, hắn đi kêu người sống sót phía sau đi lấy pin cho Du Giản.
Lấy được pin Du Giản cảm tạ, cuối cùng chuẩn bị rời đi, mặt sẹo vừa muốn thở ra, chỉ thấy vị tiểu tổ tông này mang theo ý cười quay đầu.
- Đúng rồi, nếu anh muốn tìm tôi thì đi thực vật quán trung tâm thành phố.
Nói xong hắn chạy không thấy bóng dáng.
Nhưng mà mặt sẹo vừa thấy khó chịu vừa thấy phức tạp đứng nơi cửa thật lâu, chờ người sống sót gọi tỉnh hắn mới thức tỉnh lại.
Thực vật quán, chỗ kia không phải biến thành chỗ vui chơi của thực vật biến dị sao? Những người xung quanh nơi đó trốn ra đều nói chỉ cần đi vào sẽ có đi không về!
Thiếu niên kia vì sao lại ở nơi đó?
Lúc này Du Giản đang đi mấy cửa hàng tìm kiếm pin.
Một tấn pin nghe không nhiều lắm, nhưng thu thập thật phí công sức, hoàn hảo cơ chế nhiệm vụ không chỉ định là loại pin nào, bằng không càng thêm đau đầu.
- Cảm tạ ngục trưởng nhắc nhở, tìm ra được bug trong nhiệm vụ, lần sau nhất định thay đổi.
Cơ chế nhiệm vụ nêu lên.
Du Giản:
- Không cần!
Trong quá trình thu thập pin, hắn còn nghe được lời bát quái của kiến trúc xung quanh.
- Ô ô ô! Chính là tên tra nam này! Phá hủy thân thể của tôi không nói, còn liên tiếp vài ngày không thấy bóng dáng! Quá phận!
- Ai, loại nam nhân như hắn tôi thấy nhiều rồi, hơn nữa anh nghĩ rằng tôi sẽ vì anh tổn thương tôi mà đau lòng sao? Anh chỉ tổn thương thân thể của tôi, không gây thương tổn lòng.
- Thật đáng ghét, anh đều đối với người ta như vậy, còn không tới chỗ người ta ở lại, chán ghét!
Du Giản vừa thu thập pin vừa nghe bát quái, còn đang suy nghĩ là ai quá đáng với kiến trúc như vậy, quay đầu vừa nhìn thì ra là dãy cửa hàng bị hắn đánh thủng vách tường, đương trường lâm vào trầm mặc.
- Tra nam đúng là chính mình.
Hệ thống:
- Cười chết!
Gánh vác lên thanh âm ai oán của dãy cửa hàng, Du Giản đi vòng mấy ngã tư miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.
- Chúc mừng ngục trưởng hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng: Kiến tạo trạm cung cấp điện ngục giam. Trạm cung cấp điện sẽ được tự động tiến hành cải tạo trong buổi tối không người, mời ngục trưởng tự mình chuẩn bị đồ điện, nhiệm vụ sẽ không cung cấp.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Hệ Thống
- Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc
- Chương 36