Chương 33:

Vừa nghe câu nói cuối cùng, tuổi còn quá nhỏ Giản Giản đầu nóng lên, căn bản không kịp tự hỏi liền tiến lên đấm hắn một quyền.

Cha là một võ cảnh, Giản Giản từ nhỏ đi theo rèn luyện, khí lực không sai.

Trẻ con đều thích đánh hết mình, càng khỏi nói Giản Giản mang theo mười phần lửa giận, đem người nọ đánh cho thương thế tăng thêm, trực tiếp nằm trên giường không thể bước xuống.

Sau đó Giản Giản bị trường học điểm danh phê bình, nguyên bản giấy khen phát cho học sinh giỏi của hắn cũng bị triệt bỏ.

Mấu chốt nhất chính là còn bồi một số tiền lớn.

Buổi tối một mình hắn trốn trong chăn mền lặng lẽ khóc.

Lê Phồn vào phòng ôm lấy hắn.

- Mẹ, thật xin lỗi..

Hắn giải thích.

Lê Phồn chỉ ôn nhu nói cho hắn biết, hắn không có sai.

- Giản Giản, con phải tin tưởng, pháp luật sẽ trừng trị bọn họ, toàn bộ người xấu đều phải nhận được trừng phạt, tổn hại công vụ cũng là có tội danh..

- Nhưng mà.. cần khi nào mới có thể phán đây?

Giản Giản hỏi.

Lê Phồn không nói.

Bởi vì, nàng cũng không biết.

- Mẹ, cái loại người này, thật sự đáng giá cho ba ba đi cứu sao?

Giản Giản lại hỏi.

Thật sự đáng giá, làm cho ba của hắn trả giá sinh mệnh sao?

Trong mắt hắn mang theo khát vọng muốn biết đáp án.

Lê Phồn ôm hắn càng chặt hơn.

Một lần đợi, đợi sáu năm.

Sáu năm này hắn trở thành đối tượng bị học sinh chế giễu châm chọc.

Bọn hắn thật thích bịa đặt, nói cha của Giản Giản tham ô nhận hối lộ, còn lây dính sεメ cờ bạc ma túy, xảy ra sự cố biến thành người thực vật là do chính bản thân hắn thực lực kém cỏi.

Những lời này rõ ràng là nói dối, giáo viên nhiều lần ra mặt ngăn cấm nhưng trị phần ngọn không trị phần gốc, đám học sinh vẫn tiếp tục trêu ghẹo không biết mệt.

Giản Giản không muốn làm túi trút giận cho bọn hắn, nhân lúc tan học luôn đánh nhau với bọn họ.

Một người đánh một đám, mặt mũi bầm dập nên không gạt được Lê Phồn.

- Giản Giản, con biết không? Ba mẹ lấy tên này cho con, kỳ thật muốn cho cuộc sống của con trôi qua thật đơn giản, không cần đi suy nghĩ nhiều chuyện phức tạp trên thế giới.

Cho tới bây giờ bọn hắn chưa từng yêu cầu Giản Giản trở thành công an hoặc là bác sĩ, mà càng hi vọng hắn có mục tiêu của chính mình.

Nhưng hôm nay chiến hữu của Du Thanh lại mang theo Giản Giản huấn luyện, còn dẫn hắn đi câu lạc bộ luyện tập thuật bắn súng.

Giản Giản cũng không muốn làm công an, chỉ muốn kế thừa nguyện vọng của cha mình thay thế hắn cứu người trong nước lửa.

Nói như vậy cha cảm thấy được, có thể sẽ tỉnh lại hay không?

Cấp ba, Giản Giản bắt đầu chuẩn bị thi tốt nghiệp.

Mỗi ngày hắn đều đi thăm cha mình, bồi cha nói chuyện, nhưng ngày này không còn bình tĩnh như năm xưa.

Tiếng tranh cãi ầm ĩ thật lớn truyền tới trong hành lang, phụ nữ trung niên vẻ mặt hung tướng ngồi bệch dưới đất khóc lớn gây nháo, bên cạnh còn có người giúp vui chụp ảnh.

Trung tâm sự kiện là mẹ của hắn.

Hắn muốn đi qua lại bị một tiểu hộ sĩ ngăn lại.

- Đây không phải là lỗi của mẹ cậu, là nữ nhân kia lúc đem nhi đồng đưa tới thì đã chậm, bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất, vừa vào phòng mổ liền qua đời, hiện tại nháo sự là vì muốn bệnh viện đền tiền đâu.

- Ai, đợi một chút đi, đợi nàng trút giận xong rồi phải đi thôi.

Phụ nữ trung niên kia cũng không có chút gì bi thống, nhưng sức chiến đấu gào thét rất mạnh, từ ngữ nhục mạ không ngừng phun ra như súng bắn.

Giản Giản đợi, nữ nhân kia còn gọi cả truyền thông, ngay sau đó còn có người mở ra trực tiếp đưa tin.

Cuối cùng viện trưởng vì bình ổn sự tình lại tuyên bố đuổi việc Lê Phồn!

Giản Giản đợi không được, đây hoàn toàn là sai lầm, nhưng dù đoàn người đều biết là sai lầm, lại đâm lao phải theo lao.

Hắn chán ghét như vậy.

Giản Giản liền xông ra ngoài, kết quả mẹ hắn vẫn bị khai trừ.

Nhất thời không có bệnh viện dám nhận nàng, cũng may mấy năm nay trong nhà có tích tụ, tạm thời ứng cấp, không tới mức lưu lạc đầu đường.

Lúc này Giản Giản nhận chân tự hỏi một vấn đề.

Thật sự là mọi người, đều đáng giá được cứu vớt sao?

Con tin không phối hợp, học sinh nơi nơi bịa đặt, phụ nữ trung niên vô pháp vô thiên, quần chúng châm ngòi thổi gió.

Tùy ý phóng thích ác niệm.

Bọn hắn thật sự đáng giá được bảo hộ sao?

Giản Giản không thể chịu đựng đượ.

Làm ác cho dù có nhỏ cũng là ác. Ngay cả một chút lòng ăn năn cũng không có, bọn hắn có xứng được đặt ở địa vị ngang nhau với công dân bình thường sao?

Mà người mang thiện ý trong lòng, bất kể là chiến hữu của cha, lão sư trường học, hay là y tá trong bệnh viện nguyện ý nói giúp cho mẹ hắn..

Sao lại có thể đem họ so sánh với đám cặn bã kia?

Tự hỏi thật lâu, Giản Giản cho ra đáp án.

Từ đó về sau hắn không còn tin tưởng lời nói cùng luật pháp thế tục.

Từ đó về sau trong tim của hắn có một quả cân, phân chia thiện ác.

Từ đó về sau trong thế giới của hắn, tính mạng con người đồng dạng chia ba bảy loại.

Nhưng hắn vẫn là chính mình. Hắn nhiệt tình, vui tươi, vươn tay với người cần trợ giúp, chỉ cần không thẹn với lương tâm là tốt rồi.

* * *

Lại là giữa hè, tiếng ve kêu, khô nóng.

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Du Thanh như kỳ tích thức tỉnh, Lê Phồn cũng tìm được công tác mới.

Giản Giản lựa chọn chuyên nghiệp khoa học tự nhiên, tính toán hưu canh vượt qua thời gian đại học.

Nghỉ hè, hắn vẫn nằm trong phòng của mình, nhắm mắt dưỡng thần.

Chợp mắt một lát, có người gõ cửa.

- Giản Giản? Con đi xem đi! Mẹ không rảnh.

Lê Phồn kêu gọi.

Giản Giản rời giường, mang dép lê đi ra mở cửa..

Khuôn mặt đọng lại.

Ngoài cửa, con tin năm đó hại cha hắn thành người thực vật đang đứng.

Người kia quỳ xuống đất, dùng sức phục lạy, không vài cái liền khái ra máu tươi.

- Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi là rác rưởi! Tôi không xứng sống trên thế giới này! Tôi đã tự thú với công an, tự nguyện chấp hành tội chết! Đều là lỗi của tôi, anh có trách thì trách tôi đi!

Phía sau hắn, những người đem lời bịa đặt xem như là cơm thường cũng quỳ rạp dưới đất, không ngừng giải thích.

- Thật xin lỗi Giản Giản! Đều là chúng tôi không tốt! Chúng tôi mang tới thương tổn thật lớn cho cậu! Chúng tôi cũng không xứng sống trên thế giới này! Chúng tôi là tội nhân!

Bên cạnh phụ nữ trung niên run rẩy, vẻ mặt si ngốc điên dại, miệng không ngừng lặp lại câu "thật xin lỗi".

Giản Giản lướt qua bọn hắn nhìn phía sau – nơi đó đứng ngàn vạn người nhìn không thấy rõ khuôn mặt.

Bọn hắn quỳ rạp dưới đất, giống như hướng thần minh lạy chầu, không ngừng tự kể lại tội trạng của mình.

Ngay sau đó tảng lớn hỏa diễm xuất hiện, cháy lên tứ chi của bọn hắn.

Hàng vạn hàng ngàn lưỡi dao sắc bén bay múa, cắt lên da của bọn hắn.

Không trung tuôn xuống trận mưa axit, ăn mòn lên thân thể bọn họ.

Giản Giản đứng ở cửa nhìn bọn hắn thừa nhận thống khổ.

Cha mẹ xuất hiện phía sau hắn, cầm tay hắn.

- Giản Giản con xem, người thương tổn chúng ta đã bị trừng phạt.

Mẹ nói.

- Từ giờ trở đi, cũng sẽ không còn người tổn thương chúng ta.

Cha nói.

Giản Giản nhắm mắt, tiếp tục mở mắt.

Màn hình quảng cáo nơi trung tâm thành phố đang phát ra tin tức những người đó chấp hành tội chết, toàn cầu trực tiếp.

Người đi đường sôi nổi phỉ nhổ, nói bọn hắn không xứng làm người.

Ngay sau đó toàn bộ những kẻ chướng mắt đều biến mất, cho dù chỉ đυ.ng chút bả vai của Giản Giản cũng bị bắt hình phạt.

Hắn từng bước một đi tới chỗ cao nhất, dân chúng quỳ dưới chân càng ngày càng nhiều.

Cha mẹ luôn đứng phía sau hắn.

- Giản Giản, xem, sau này không còn ai tách ra chúng ta.

Mẹ nói.

- Từ giờ trở đi, kẻ phạm tội đều nhận được trừng phạt.

Cha nói.

- Giản Giản.

Bọn họ cùng nhau nói:

- Lưu lại đi, ở lại đây, không còn ai thương tổn con, không có người thương tổn cha mẹ, chúng ta vĩnh viễn là gia đình hạnh phúc.

Mẹ cười mềm mại, cha cười hiền lành, tay của họ thật ấm áp.

Từ khi hiểu biết, trường hợp gia đình ba người tụ họp cùng nhau, chỉ có vài lần ít ỏi.

Nhưng mà bây giờ, hắn có thể luôn có được sao?

Giản Giản cúi đầu, hắn đã biến trở lại bộ dáng đứa trẻ năm tuổi.

Chỉ cần lưu lại, là có thể vô ưu vô lự cùng cha mẹ ở chung một chỗ.

Dưới đài cao, lời xin lỗi kêu đau còn liên tục, Giản Giản nhìn ra xa.

Hắn giống như gặp ma, chậm rãi giơ tay phải lên, ngón tay gấp khúc như đang cầm súng.

Trong khoảnh khắc bàn tay nhỏ bé cùng bàn tay thiếu niên tinh xảo hợp lại, khẩu súng lục hiện trong tay.

Thân hình hắn cũng biến đổi từ đứa trẻ thành thiếu niên.

Giản Giản không hề nghe cha mẹ khuyên lưu lại, cũng không tiếp tục nghe lời xin lỗi, không chút do dự bóp cò súng.

- Phanh!

- Ba!

Trường hợp giống như một bộ phim điện ảnh bị phá vỡ, khe hở càng mở càng lớn, càng mở càng lớn, cuối cùng vỡ đầy đất lâm vào hắc ám.

- Thiết tưởng rất tốt.

Du Giản nói.

- Nhưng mà trong hiện thực, việc này vĩnh viễn sẽ không phát sinh.