Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Viết rõ ràng như vậy chẳng phải là nhắc nhở hắn, tốt nhất không cần kiến tạo sao?

Có thứ tốt không thể dùng, khó chịu.

Du Giản không thích đem đồ vật che giấu, từ trước tới nay hắn thích có ích lợi thì cứ làm. Nhìn tấm thẻ nhỏ bình thường thậm chí có chút xấu xí trong tay, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng.

Nếu là phòng nghiên cứu, đây không phải cần có điện? Vạn nhất hắn kiến tạo xong rồi, kết quả hệ thống nói cho hắn biết, không có điện không dùng được thì làm sao bây giờ?

- Chúc mừng ngục trưởng gây ra nhiệm vụ ẩn tàng: Kiến tạo trạm cung cấp điện cho ngục giam.

- Miêu tả: Anh không phải muốn xem anime sao? Anh không muốn chơi game sao? Anh không muốn làm một tiểu phế vật hàm cá nằm sao? Điện lực! Thỏa mãn hết thảy cho anh! Mời thu thập một tấn pin hữu hiệu làm nguyên vật liệu cung cấp trạm điện (pin hỏng không tính)

- Phần thưởng: Trạm cung cấp điện đầy đủ (sơ cấp)

- Vì sao trạm cung cấp điện còn có sơ cấp?

Du Giản còn chưa nói, hệ thống đã kinh ngạc trước.

Du Giản rất tỉnh táo, hắn bấm vào huyệt nhân trung quay đầu mở ra mặt bản cá nhân, tìm tuyển hạng ngục giam, xem xét "cư dân +" bên trong.

Không tính hắn bên trong, hiện tại ngục giam có tổng cộng 22 người, nhưng cư dân lại chỉ thể hiện con số 18/18.

Có thể xuất hiện trong danh sách cư dân đã nói lên phe cánh của những người này là "thân mật", mà bốn người không xuất hiện..

Du Giản nhìn lướt qua, Tôn Chí quả nhiên không có tên.

Tiếng gà gáy to rõ cắt qua chân trời, con chim to đỉnh đầu có mào đỏ đậm, dung nhập vào ánh bình minh giống như là sao chổi lướt qua liệt dương.

- Niên đại này ngay cả con gà cũng có thể biến thành phượng hoàng.

Du Giản che trán, nhìn ra xa một hồi lâu, thoải mái đi xuống lầu.

Lúc này là tảng sáng, nhiệm vụ rốt cục nảy sinh cái mới.

- Nhiệm vụ sơ cấp thứ hai: Rửa sạch rác rưởi (đơn giản)

- Miêu tả: Mời tiếp tục bảo trì vệ sinh ngục giam, hấp thu càng nhiều cư dân thân mật nga..

- Phần thưởng: Đạo cụ đặc thù (Bộ luật ngục giam) không trọn vẹn.

- Vật phẩm: Bộ luật ngục giam (không trọn vẹn).

- Miêu tả: Không có quy củ thì không được. Mọi việc phải có ước pháp tam chương, làm một ngục trưởng có nguyên tắc. Ở trong phạm vi ngục giam, nếu xuất hiện hành vi làm trái bộ luật, sẽ tự động bị trừng phạt.

Hệ thống vui sướиɠ:

- Phần thưởng này rất không tệ nha Giản Giản! Rửa sạch rác rưởi không phải là đi rửa sạch rác rưởi sao! Bây giờ chúng ta đi đem mấy người kia giải quyết!

- Uy lực càng cường đại thì hạn chế khẳng định càng nhiều, thống tử không nhìn thấy còn có mấy chữ "không trọn vẹn" sao?

Du Giản hỏi.

Huống chi cứ như vậy đem rác rưởi rửa sạch rụng, Trương giảng dạy vẫn sẽ cầu tình cho bọn họ, làm cũng không ý nghĩa.

Sửa sang lại tin tức một chút, Du Giản chào hỏi với đám người Lương Xuân Vinh, theo sau đợi những học sinh mới đến rời giường.

Trương Phú Đức cũng là người chịu khó, mặt trời vừa mọc đã thức, đang đi dạo trong khu vực tản bộ, chậm rãi đi tới khu đất vườn trồng lúa nước.

Du Giản vừa định đi tới chào hỏi, đi một nửa liền nhìn thấy vị lão giảng dạy dùng tư thế bất nhã ngồi dưới đất, đang dùng tay đào bùn đất còn đi tới đi lui quan sát mạ mới cấy.

Không hổ là giảng dạy nông nghiệp, đáng tin! Chuyên nghiệp!

Lục tục các học sinh cũng thức dậy, ba người Lương gia nhiệt tình mời họ ăn điểm tâm – là cháo hoa cùng hơn nửa bình rau ngâm ăn sáng.

Đây đều là Du Giản từ siêu thị mang về, ngày hôm qua hắn đã dặn Lương Xuân Vinh, không cần tiết kiệm chuyện ăn uống, không có khí lực không có sức làm việc.

Đám người cầm cháo, không có gì để nói.

Lúc còn ở trong hầm trú ẩn, bọn hắn một ngày chỉ ăn một bữa không đủ no, kết quả ở lại đây một đêm, vị đại thúc nhìn giống nhân viên quản lý nói cho bọn hắn biết, sau này một ngày ba bữa quản ăn no.

Con mẹ nó.. nơi này là thiên đường đi!

Cho dù hôm nay là ngày chết, chết cũng không tiếc!

Cháo nóng trực tiếp nóng tới tận trong lòng của bọn họ.

Ăn xong điểm tâm, bị bắt nhận nhiệm vụ, Uông Tần đứng ở cửa phòng nơi dùng cơm lâm thời, tổ chức ngôn ngữ nói:

- Ngục trưởng nói, nhiệm vụ hôm nay của mọi người là khai khẩn đồng ruộng, mỗi 100m2 là một khối, từ mảnh đất hiện tại trong ngục giam kéo dài ra bên ngoài. Mục tiêu nhiệm vụ..

Uông Tần hồi tưởng lại lời nói của Du Giản, nói tiếp:

- Khai khẩn một khối là được, công cụ đều đặt bên cạnh đất vườn, đi qua lấy là có thể bắt đầu.

Ô ô ô vì sao ngục trưởng lại đem công việc này giao cho hắn, phần công tác này thật dễ dàng đắc tội với người a! Nhưng lại cần phải gánh vác đứng trước mặt nhiều người phát biểu, áp lực của xã chỉ (sợ hãi khi tiếp xúc nhiều người) thật sự là rất lớn được không!

Uông Tần rất thống khổ.

- Đây là muốn làm ruộng sao! Tôi còn chưa thử qua đâu!

Mã Giai Nghệ đứng dậy trước tiên:

- Tiểu Vũ, Thi Lâm, chúng ta đi nhìn xem đi?

Trải qua cả đêm, cánh tay Tạ Vũ khôi phục bảy tám phần, Chu Thi Lâm cũng gật đầu, ba người rời khỏi phòng cũng làm cho Uông Tần thở ra một hơi.

Kế tiếp những học sinh khác cũng xuống lầu, bắt đầu đo đạc đất vườn.

Uông Tần tới gần cũng nghe được những lời họ nói chuyện.

- Tôi vốn nghĩ rằng cần cho chúng ta làm công việc càng mệt hơn, không ngờ là khai hoang.

- Kỳ thật.. ngục trưởng cũng không xấu xa như chúng ta nghĩ, trước đó chúng ta cũng có sai, nếu ngày nào đó tôi bị thương, mọi người đều bỏ tôi rời đi, tôi nhất định thật khó sống.

- Hiện tại tôi không biết làm sao đối mặt Trương giảng dạy, ai..

* * *

Than thở, hai nam sinh cầm cuốc, vẻ mặt u buồn.

- Làm sao vậy?

Uông Tần hỏi.

- Cứu mạng, trước tận thế chuyên nghiệp của tôi là muốn làm ruộng, kết quả sau tận thế chạy cũng không khỏi sao!

Một người khác càng thêm hỏng mất:

- Trước đó tôi còn chăn heo đâu, anh nói sau này ngục trưởng có đem tôi phân phối tới trại chăn heo không? Sau khi biến dị nói không chừng heo sẽ ăn thịt, phân càng thối a!

Học sinh nông học vận mệnh làm sao bi thảm như thế?

Hai người ôm đầu khóc rống.

Uông Tần:

* * *

Muốn làm gì làm, hắn mệt mỏi.

Lúc này Du Giản đang cùng Trương Phú Đức ngồi trong văn phòng nói chuyện với nhau.

Nguyên lai sáng sớm hôm nay Trương Phú Đức đi tập thể dục, chứng kiến siêu thần lúa nước, lúc này kinh hãi đi không được nữa.

Trong hầm trú ẩn có căn cứ đào tạo, hơn mười ngày Trương Phú Đức luôn một mực nghiên cứu bùn đất sau tận thế.

Sau cuối thời mọi thứ đều thay đổi, ngay cả cỏ dại bình thường cũng ẩn chứa độc tính, người thường không thể sử dụng. Mà bùn đất thai nghén cỏ cây, cũng mang theo vật chất đặc thù, làm cho mầm móng bình thường không thể nảy mầm.

Vì thế khi hắn chứng kiến lúa nước mọc trong ngục giam, hận không thể đem cả giường dời đi qua, nghiên cứu cả ngày..

Nhưng điều này hiển nhiên là không khả năng.

Lần này tìm Du Giản là hi vọng hắn lấy một cây lúa nước đi ra làm đối tượng nghiên cứu.

Càng làm cho Du Giản kinh ngạc chính là trong ba lô nhỏ mà Trương Phú Đức mang bên mình, còn mang theo một ít đạo cụ thực nghiệm giản dị.

Hắn xem mà không hiểu, nhưng rất rung động.

- Chỉ tiếc đại bộ phận tư liệu nghiên cứu của tôi đều đặt trong thực vật quán, ai.. hôm nay là lấy không được nữa.

Trương Phú Đức thở dài.

Du Giản bắt lấy điểm tựa:

- Thực vật quán? Thực vật quán gì?

- Là Mậu Lâm thực vật quán trong trung tâm thành phố.

Người nói lời này là Tần Phong, hắn chống vách tường, hẳn mới tỉnh lại.

- Trong trung tâm thành phố có một công viên lớn, thực vật quán nằm trong công viên, trường học có hợp tác với bọn họ, bên trong có phòng thí nghiệm đặc biệt.

Trương Phú Đức cũng là giảng dạy vinh dự của thực vật quán này.

Ban đầu thực vật quán là do tư nhân mở ra, quán trưởng cũ sau khi qua đời kiến trúc được chính phủ tiếp nhận, liên hợp với nông đại đem một bộ phận đổi thành cơ sở nghiên cứu.

Du Giản nghe được ánh mắt chớp lên.

"Bằng chứng nghiên cứu nông nghiệp học" tạm thời không dùng tới được, vậy hắn có thể đi vào thực vật quán lấy tư liệu cùng trang bị nghiên cứu thôi! Nếu đi vào thành thị, còn có thể thu thập pin, có pin thì có thể giải khóa trạm cung cấp điện, cũng có thể dùng điện!

Nghĩ vậy Du Giản liền đứng lên.

- Được! Tôi đi xem thực vật quán, giúp các vị đem tư liệu nghiên cứu lấy về!

Hắn vừa nói vừa chạy ra ngoài:

- Nhưng các vị không được đυ.ng tới lúa nước của tôi! Tôi chỉ có một chút đó, không thể nghiên cứu được! Chờ tôi đem đồ vật cầm về rồi chúng ta lại tính tiếp!

Trương Phú Đức cùng Tần Phong muốn ngăn cũng ngăn không được.

- Người trẻ tuổi, luôn phải bốc đồng.

Trương giảng dạy mỉm cười đánh giá.

Vì thế trong ngục giam liền chứng kiến một hiện tượng thần kỳ. Thiếu niên ngục trưởng hung hăng chạy ra ngục giam, cũng không quay đầu lại biến mất tận sâu trong rừng rậm.

Thậm chí còn chưa kịp chào hỏi.

Bọn họ nhìn qua Uông Tần dò hỏi.

Uông Tần:

- Ngục trưởng nhất định là đi cứu vớt thế giới.. đi.

Lý do này thật sứt sẹo, không ngờ có mấy nam sinh thầm chấp nhận gật đầu.

- Tiểu Tần nói rất đúng, chúng ta làm hậu cần cũng phải nỗ lực khai khẩn đất hoang, làm cho căn cứ ngày càng tốt hơn.

- Đúng vậy! Hôm nay chúng ta khai khẩn cho xong!

- Tốt lắm!
« Chương TrướcChương Tiếp »