Chương 29:

- Kiểm tra đo lường ngục trưởng sử dụng di năng duy nhất quá độ, phá hư cân bằng, tiến hành trừng phạt, trong ba ngày ngài không thể sử dụng hết thảy gia thành của thân thể đặc chế.

- Mới ba ngày a, hoàn hảo.

Du Giản phủi phủi bụi dính trên người.

Hơn nữa..

Du Giản ngẩng đầu nhìn kiến trúc biến thành nửa hình cầu.

Trong khe hở vô số tang thi vươn cánh tay thối rữa, chúng nó một tầng đè nặng một tầng, sức nặng làm cho tang thi bên dưới mất đi năng lực hành động, nhiều con còn bị đè chết.

Trường hợp này đủ làm rung động toàn bộ người sống sót đi ngang qua.

- Làm được loại tình trạng này mới xem như quá độ sử dụng, cũng được thôi, lần sau chú ý.

Thực hành xong ý nghĩ của chính mình, Du Giản phất phất tay, biến ra một chiếc xe đạp chạy trở về.

Trong Thanh Trúc Uyển, Tạ Vũ mấy người đứng trên ban công trơ mắt nhìn toàn bộ tang thi trong ký túc xá chạy về hướng tiếng súng vang.

- Là tiếng súng, chẳng lẽ là Giản Giản sao?

Chu Thi Lâm lo lắng:

- Động tĩnh rất lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Mã Giai Nghệ đi tới bên cạnh nàng:

- Là nam hài đi cùng Uông Tần sao? Hắn lợi hại như vậy, khẳng định không có việc gì, yên tâm đi!

Tạ Vũ xoa cánh tay nói:

- Hi vọng như thế..

Không qua bao lâu, một chiếc xe đạp vọt tới bãi cỏ trước ký túc xá, xoay 180 độ liền dừng lại, trình độ huyễn khốc làm cho người ta còn tưởng hắn lái một chiếc xa máy hạng nặng biểu diễn.

Du Giản lại biến ra ba chiếc xe đạp vẫy tay:

- Được rồi ba vị tỷ tỷ, nhanh chóng lên xe đi, chậm không kịp rồi.

Mã Giai Nghệ vui vẻ, vác một ba lô đồ vật nhảy qua ban công, vừa đi vừa nói:

- Cậu kêu tỷ tỷ tôi thích nghe, đúng rồi, Uông Tần đâu?

- Tiểu Tần ở mặt sau Thanh Trúc Uyển, đi qua đón bọn hắn, chúng ta phải rời khỏi nông đại.

Du Giản đưa tay, Mã Giai Nghệ thoáng do dự mới hiểu ý đưa qua ba lô.

Thu hành lý vào trong ba lô mặt bản, Du Giản hỏa tốc mang theo ba người chạy tới chỗ nhà vệ sin công cộng, cũng đem những chiếc xe đạp khác biến ra.

- Mỗi người một chiếc xe hẳn là không đủ, cũng may còn có chỗ ngồi phía sau, tự mọi người phân phối một chút, hai người một chiếc.

Du Giản nói xong vỗ vỗ xe mình:

- Mà tôi tự lái một chiếc, đừng nghĩ nhiều, có muốn cũng không ngồi chung xe với các anh chị.

Uông Tần:

- Ngục trưởng, còn tôi thì sao?

- Cậu không đi cùng anh của cậu sao?

Du Giản nhìn qua, thấy Lý Cương Nghiên đã buộc Tần Phong vào yên sau xe.

Ba người Tạ Vũ, còn có mười lăm học sinh cùng một giảng dạy, trong đó có một học sinh bị tang thi đầu bếp sát hại, hiện tại tổng cộng còn mười lăm người.

Có thêm Du Giản cùng Uông Tần, thêm ba cô gái là hai mươi người, chỉ có mười xe đạp.

Không nhiều không ít, vừa đủ.

Du Giản rối rắm vài giây, miễn cưỡng:

- Vậy cậu ngồi sau xe tôi đi.

Uông Tần:

- Ngục trưởng, tôi có thể xin đem anh của tôi đổi qua đây sao?

- Cậu nói đi?

Uông Tần:

- QAQ!

Xiếc xe đạp của ngục trưởng, hắn thật sự không dám khen tặng a!

Cũng không phải nói hắn không biết chạy xe đạp, mà là một đường đấu đá lung tung, may mắn đây chỉ là xe đạp, đổi thành xe khác còn không trở thành sát thủ đường cái!

- Yên tâm, nhất định cho cậu thể nghiệm tốt nhất về hành trình công lộ tận thế!

Du Giản lời thề son sắt.

Uông Tần:

* * *

Cứu mạng! Sớm biết như thế lúc trước nên giấu lại một chiếc!

Không ai biết nội tâm hò hét của hắn, đều an phận chọn xong xe, chờ rời đi.

Tang thi nơi cửa đông đều bị dẫn dụ rời khỏi, Du Giản lập tức mang theo hơn mười người chạy ra ngoài, nghe kiến trúc xung quanh chỉ dẫn, theo đủ loại ngõ tắt nhỏ xuyên qua.

Nhóm học sinh đi theo hắn đều sợ ngây người, những đường nhỏ bí mật như vậy, người bình thường sẽ biết sao?

Sẽ không phải ở trước tận thế, Du Giản là một người hỗn xã hội đi?

Nhiễu nửa vòng thành thị, Du Giản thuận lợi trở lại đường vành đai phía bắc, tốc độ đạp xe cũng chậm lại.

Bên cạnh thành thị là hoang vu, đổi thành trước kia sẽ không có học sinh nào đi tới nơi này. Nhưng mà bây giờ, bọn hắn lại cảm thấy cao hứng khi nhìn thấy vẻ hoang vắng nơi đây.

Bởi vì, nguy cơ giải trừ.

* * *

Mặt trời hoàn toàn chìm xuống núi, không trung đầy sao.

Trong ngục giam, Lương Xuân Vinh ôm Lương Minh Học kể chuyện xưa, Dư Xuân Xuân đã đi ngủ trước.

Cánh cửa lớn chậm rãi dời qua hai bên, thanh âm ken két làm Lương Xuân Vinh cảnh giác.

Hắn buông con trai đứng bên cửa sổ nhìn xa xa, mơ hồ chứng kiến một đám người xông tới.

Ban đêm Lương Xuân Vinh nhìn không thấy rõ mặt của bọn họ, chỉ thấy người cầm đầu dừng lại, hướng hắn vẫy tay.

- Chúng tôi đã trở về!

Là ngục trưởng.

Lương Xuân Vinh an tâm.

Hắn xuống lầu, hỗ trợ tiến hành đăng ký cùng phân phối ký túc xá.

Các học sinh khϊếp đảm đánh giá nhà mới, nghi hoặc chôn xuống đáy lòng.

Ban đêm, Du Giản không đi quấy rầy bất luận kẻ nào.

Nhìn các học sinh hoặc mỏi mệt đi ngủ, hoặc ôm cùng một chỗ khóc rống, một mình hắn đi lên sân thượng, đặt tay lên tường vây thấp, nhìn thành thị một mảnh tối đen xa xa, hưởng gió lạnh.

Có chuyện gì đợi sáng mai nói sau.

Lúc này sau lưng hắn truyền ra tiếng bước chân vững vàng.

Du Giản cũng không quay đầu lại, tùy ý mở miệng:

- Trương giảng dạy.

Trương Phú Đức thoáng cười, đứng phía sau Du Giản bồi hắn nhìn xem rừng rậm, thành thị, bầu trời đêm.

- Nhân sinh trên đời chúng ta cần theo đuổi thứ gì đó, cho dù thế giới biến thành bộ dáng như bây giờ, mọi người vẫn có điều khao khát của mình.

Trương Phú Đức nói, cũng giống như là trưởng bối bình thường nói chuyện phiếm, lại có lẽ hắn một mực chờ cơ hội như vậy.

- Có người muốn thừa dịp loạn làm việc ác, có người muốn tự bảo vệ mình sống sót, có người muốn bảo hộ người mình yêu.. Nhưng mà lại cực đoan, không tiếc dùng những biện pháp này thí nghiệm, tìm tòi nghiên cứu nhân tính..

Trương Phú Đức lại thật sâu nhìn chăm chú vào bóng lưng gầy gò của Du Giản.

- Tiểu ngục trưởng, ngài lại đang khao khát cái gì đây?

- Chuyện này sao, khao khát đương nhiên rất nhiều. Tỷ như là anime còn chưa xem xong, trò chơi chưa chơi xong, cuộc sống tùy tâm sở dục.

Du Giản xảo diệu hóa giải vấn đề này, cười xoay người:

- Còn giảng dạy?

Trương Phú Đức không hỏi tiếp, hắn chắp tay sau lưng đi tới cạnh tường vây, nghe tiếng dế kêu trong rừng rậm.

- Cũng không kém tiểu ngục trưởng bao nhiêu.

Hắn nói.

Nhưng Du Giản nhìn biểu tình của Trương Phú Đức, biết chênh lệch lớn.

Du Giản ngồi trên lan can, ngược gió nói:

- Thời gian không còn sớm, giảng dạy nên sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai các vị còn phải làm việc trong căn cứ của tôi đâu, chín giờ mà còn chưa thức dậy, tôi đem bọn hắn ném ra khỏi ký túc xá.

Nói xong hắn tạm biệt Trương Phú Đức, đi xuống lầu.

Rời khỏi bản thể ngục giam, Du Giản than thở:

- Nếu không phải năng lực thân thể đặc chế của tôi bị hạn chế, vừa rồi ở trên mái nhà trực tiếp nhảy xuống soái bao nhiêu a!

Hệ thống:

- Chỉ cần anh dám nhảy, gãy xương không là vấn đề.

- Được, chờ sau này tôi buộc một sợi dây trên sân thượng, không có việc gì còn có thể chơi bật cực, rèn luyện đảm lượng của cư dân.

Hệ thống:

* * *

Anh thật sự là muốn nhảy sao!

Du Giản chỉ thuận miệng nói, tương lai còn nhớ tới hay không toàn bộ nhờ duyên phận.

Ban đêm hắn đi gặp phòng nhỏ trong rừng một lần, dùng ván gỗ thu thập được giúp nó gia cố một chút.

Gõ vài tấm, tiểu Lâm vội kêu ngừng, không đành lòng nhìn thân thể của mình bị Du Giản lãng phí, đợi hắn sau này tìm được thợ mộc thì hãy tới hỗ trợ.

Du Giản lui ra sau thưởng thức đại tác phẩm của mình, có chút vui vẻ hỏi:

- Hay là tôi giúp anh dỡ mấy tấm ván này xuống luôn?

Tiểu Lâm hô:

- Cậu muốn tôi đương trường qua đời sao!

Cuối cùng Du Giản mang theo tiếc nuối quay về ngục giam, chọn một phòng ở thật lớn ở một mặt dãy lầu phòng giam không ai ở, chuẩn bị sử dụng đạo cụ "Bằng chứng nghiên cứu nông nghiệp học".

Phần thưởng này sau khi mọi người thoát khỏi nông đại liền phát sóng vào ba lô hệ thống của hắn.

Hắn lấy ra cẩn thận quan sát, không phát hiện có chỗ đặc thù gì, chợt nhìn chỉ là một tấm thẻ bình thường, mặt trên còn dùng hàng chữ đỏ thẫm viết "Bằng chứng nghiên cứu nông nghiệp học".

Thật rất giống tiểu quảng cáo rác rưởi bên vệ đường.

Du Giản mặc niệm sử dụng.

- Đinh, kiểm tra đo lương ngục trưởng đang sử dụng đạo cụ đặc thù, mời đọc kỹ điều khoản, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

- Thuyết minh sử dụng đạo cụ đặc thù: Bất kỳ đạo cụ nào cũng sẽ không đảo ngược, cho dù dùng rồi không thể thu về, cũng không thể trang bị cho những kiến trúc cùng ngục giam khác, dỡ bỏ tương đương xóa bỏ, đến tiếp sau cũng sẽ không có đạo cụ đồng dạng làm phần thưởng. Một khi xác định kiến tạo thì không thể đổi ý, toàn bộ hậu quả do ngục trưởng gánh vác.

- Ghi chú: Cho dù là ngục trưởng, phạm vào sai lầm cũng phải bị trừng phạt nga..

- Mời đồng ý điều khoản, sau khi đồng ý bắt đầu kiến tạo.

- "Có" hay "Không".

Du Giản nhìn chằm chằm điều khoản, chữ Có chậm chạp không thể nói ra.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------