Chương 24:

Nhất là Vương Thắng, cằm của hắn chỉ hận không thể chọc đến bầu trời, đây chính là đem lời nói của Tôn Chí trở thành thánh chỉ mà làm.

Du Giản nhét miếng bánh mỳ cuối cùng vào miệng, hàm hồ nói:

- Nhưng vừa rồi tôi đã nói cảm ơn qua.

- Vậy tiếp tục nói một lần thì thế nào! Anh có biết thực vật trong cuối thời trân quý bao nhiêu không? Nhìn bộ dáng của anh, trừ bỏ cảm ơn, còn có thể làm gì để trả lại phần ân tình này!

Vương Thắng thúc giục.

Du Giản hơi nhướng mày, làm như đang suy tư, vài giây sau hắn nghiêm mặt nói:

- Anh nói đúng, cảm ơn cũng không trả được nhân tình này, bánh mỳ này là bánh mỳ ngon nhất mà tới bây giờ tôi mới nếm qua! Thắng tử ca cảm ơn anh! Hiện tại người suy nghĩ cho mọi người như anh cũng không nhiều lắm!

Hình tượng ngốc trắng ngọt xâm nhập vào sâu trong nội tâm mấy nghiên cứu sinh, ngay cả Vương Thắng cũng cảm thấy xin lỗi, nín hồi lâu hắn mới kịp phản ứng, mình rõ ràng nói không sai, vì sao phải ngượng ngùng?

- Cậu gọi ai là Thắng tử ca, thế nào cũng phải kêu Vương Thắng đại ca đi, được rồi được rồi, cậu biết cảm ơn là được!

Vương Thắng nói thầm lại ngồi xuống.

Tôn Chí nói:

- Thực vật của a Tần cùng Giản Giản khấu trừ từ trong phần của tôi đi, sau này cần cùng nhau sinh tồn, mọi người ngàn vạn lần không cần nội chiến.

- Vậy thật sự cảm ơn anh Tôn ca, sau này có cơ hội tôi nhất định báo đáp anh!

Du Giản theo sát nói.

Nói vài câu hắn đã cùng đại bộ phận người làm quen, chỉ là có mấy học sinh đi theo Tôn Chí nghe nói Tôn Chí đem phần của mình nhường lại, có chút bất bình, họp cùng nhau oán hận.

Lỗ tai Du Giản không kém, nghe được vài câu.

Thú vị chính là những học sinh này cho dù bất mãn như thế nào cũng không có nói ra cần đem thực vật của mình đưa cho Tôn Chí.

Trong nhóm nghiên cứu sinh, có một nam sinh tướng mạo giản dị cảm xúc hạ thấp, chỉ qua một phút đã thở dài hơn ba mươi lần.

Thấy Du Giản chú ý tới người kia, nữ nghiên cứu sinh tóc đuôi ngựa tên Ngô San hiểu ý nói:

- A, đại Tôn a, hắn không có chuyện gì, chỉ là đầu đề nghiên cứu của hắn nuôi mấy con gà, vừa mới tận thế đã bị tang thi cắn.

- Cái gì gọi là không có chuyện gì! Đây là gà tôi đã nuôi nửa năm! Đầu đề này rất trọng yếu! Sự tình liên quan tới sự tốt nghiệp của tôi!

Đại Tôn nói xong chợt khóc rống:

- Ô ô ô, đại Tráng nhị Tráng tam Tráng, tụi mày chết thật thảm a..

Ngô San mất hứng:

- Anh còn không biết xấu hổ nói! Tôi nhìn thấy đại Tráng của anh biến thành tang thi gà! Còn ăn cải thìa mà tôi trồng đâu! Đầu đề của tôi cũng rất trọng yếu!

- Cô đừng nói nhảm! Đều là tang thi làm sao còn muốn ăn chay! Nhất định là ăn thịt! Hơn nữa biến thành tang thi chính là tam Tráng! Không phải đại Tráng!

- Ai thèm quản nó là con gà nào, dù sao tôi có chụp hình, có chứng cớ! Đến lúc đó tôi sẽ đệ trình cho lão sư!

Đại Tôn:

-?

- Vậy gà của tôi làm sao bây giờ? Ai tới phụ trách cái chết của tụi nó đây ô ô ô..

Du Giản nhìn thấy toàn bộ quá trình hai nghiên cứu sinh nông học cãi nhau:

* * *

Hắn quay đầu hỏi:

- Bình thường mọi người đều như vậy sao?

Tần Phong đã thành thói quen gật đầu:

- Đều như vậy, thói quen là tốt rồi, tôi trồng tỏi cũng mọc chân chạy.

Du Giản:

- Không hổ là đại học nông nghiệp, khủng bố như vậy.

Nói chuyện một lát, Du Giản đã biết tình huống cơ bản của đám người kia.

Bọn hắn ở trong này đợi hơn mười ngày, chuyện bên ngoài một mực không biết, toàn bộ nhờ vào thực vật biến dị Mặc Vận của Trương giảng dạy bảo hộ.

Mặc Vận là hoa lan mà Trương giảng dạy nuôi trồng, sau tận thế ngẫu nhiên biến dị, luôn đi theo bên người giảng dạy.

Biết được trong nông đại đều là tang thi, mọi người càng thêm phiền muộn.

- Lúc đó tôi bị tang thi nuốt chửng, đột nhiên Mặc Vận từ dưới lòng đất chui ra, đem tôi kéo vào. Thật xin lỗi.. a Tần, lẽ ra anh nên đi ra bên ngoài tìm em.

Tần Phong không tự giác che cánh tay.

Uông Tần ngại ngùng cười:

- Không có chuyện gì Tần Phong ca, dù sao bây giờ chúng ta đã gặp lại, đúng rồi, cậu cùng mợ..

- Bọn họ không có việc gì.

Tần Phong nói một câu làm Uông Tần yên tâm.

- Em đừng quên nhà chúng ta nằm tại nông thôn, bên dưới biệt thự còn có tầng hầm, tồn tại không ít thức ăn, muốn vượt qua khoảng thời gian này không thành vấn đề.

Là đạo lý này.

Cho nên Uông Tần cũng không quá lo lắng cho cậu mợ, nói thế nào nhà bọn họ mới là chỗ an toàn nhất trong tình huống bây giờ.

- Vậy Tần Phong ca, chờ rời đi nông đại.. chúng ta đi tìm cậu mợ đi.

Uông Tần nói tính toán của mình.

Nhưng ai ngờ Tần Phong lại do dự.

Hắn ngửa đầu nhìn trần nhà ảm đạm, ở trên bùn đất là một mảnh biển thi thể.

Có thể chạy thoát được sao?

Đột nhiên hầm trú ẩn phát sinh chấn động kịch liệt, ở trong phòng của Trương Phú Đức, một vật nặng rơi xuống đất.

- Phát sinh chuyện gì!

Sắc mặt mọi người biến thành khẩn trương, nghiên cứu sinh to con lao vào, đám người Tần Phong theo sát phía sau.

Phòng kia rất lớn, bên trong đều là cây nông nghiệp sắp trưởng thành.

Hầm trú ẩn bỏ hoang thật lâu, vì lợi dụng không gian này trường học cải tại một bộ phận thành căn cứ đào tạo, nhưng chỉ có giảng dạy cùng một ít học sinh trong viện biết.

Lúc này trên nóc phòng hiện một lỗ thủng lớn, ba thằn lằn nhân chiếm lĩnh, một con dùng lưỡi dài đem Trương Phú Đức cuốn lên nặng nề ném xuống.

- Giảng dạy!

Học sinh to con lao tới cứu Trương Phú Đức, kéo hắn rời khỏi phạm vi công kích của thằn lằn nhân.

Thái dương Trương Phú Đức đổ máu, hai mắt nhắm nghiền hôn mê.

Mọi người không dám lộn xộn.

Những học sinh tới sau phát hiện không đúng liền quay đầu bỏ chạy, ai biết trên nóc phòng khi nãy bọn họ ngồi nghỉ ngơi cũng phá vỡ một lỗ thủng, hai thằn lằn nhân vừa nhảy xuống.

Hai mặt bọc đánh, bọn hắn biến thành cá trong chậu.

- Nhất định là bọn hắn!

Trong ba học sinh phía sau có người chỉ vào Uông Tần cùng Du Giản kêu to:

- Nhất định là bọn hắn bại lộ hành tung của chúng ta, đem mấy thứ này đưa tới!

- Cô không thể nói như vậy a tỷ tỷ!

Du Giản đặc biệt liếc nàng:

- Hầm trú ẩn cách mặt đất một khoảng cách, kiến trúc còn dùng tài liệu quân dụng cấp cao, vững chắc vô cùng. Đám thằn lằn nhân này phỏng chừng cũng đào bới vài ngày mới xuống tới đây, chúng tôi chỉ là vừa đυ.ng tới.

Vừa mới tiến vào hầm trú ẩn, Du Giản liền nghe được tiếng nói già nua của kiến trúc dưới này.

Làm hầm trú ẩn tồn tại ít nhất đã một hai trăm năm, hầm ca lịch duyệt xã hội, nói chuyện một bộ khám phá hồng trần, thoải mái như hiểu rõ cuộc đời ảo huyền.

Sở dĩ Du Giản có thể đi đúng hướng phòng nghỉ ngơi là nhờ hắn chỉ dẫn, đều mang theo mùi vị tiên phong đạo cốt.

Hầm trú ẩn phát hiện Du Giản có thể nghe được lời nói chuyện của nó, cũng bởi vì khi Du Giản nói chính xác con số mười lăm học sinh với Trương Phú Đức.

Lúc sau nó không ngừng khuyên nhủ Du Giản mang theo những người này nhanh chóng rời đi, bởi vì nó phát hiện phía trên giống như có đồ vật gì đó đang không ngừng đào bới xâm nhập xuống dưới này.

- Ai, vốn tưởng rằng còn có thể sống thêm hai ba mươi năm, chiếu theo tình huống này, lão đầu tử ngay cả năm nay cũng sống không nổi a.

Hầm trú ẩn than thở.

- Có gì mà sống không nổi? Đợi qua rồi tôi bổ sung cho ngài là được.

Du Giản cách không trả lời.

Thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng hắn biết hầm trú ẩn nghe thấy.

Mà mấy học sinh bên cạnh hắn cũng nghe được.

Du Giản đang nói chuyện với ai?

- Giảng dạy đâu?

Mấy học sinh phía sau chen chúc tiến vào, kề cùng một chỗ.

- Nhanh gọi hắn kêu sủng vật đi ra! Là hắn mang chúng ta tới đây, khẳng định phải bảo vệ tốt chúng ta a!

- Giảng dạy nói, Mặc Vận là bạn của chúng ta, không phải sủng vật!

Học sinh to con đem Trương Phú Đức giao cho nghiên cứu sinh khác, hai nắm tay gõ mạnh vào nhau bùng nổ lực đạo ngàn cân.

Cừ thật, là một tiến hóa giả lực lượng.

- Các cậu mang theo giảng dạy chạy trốn trước, tôi lưu lại chống đỡ!

Hắn khẩn cấp phân phó.

Hai thằn lằn nhân phát hiện ý đồ của bọn hứn, liền bổ nhào tới.

Tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên, ngọn lửa màu đỏ biến thành vách tường, ngăn lại đường đi của chúng nó!

Người ra tay là Tần Phong!

- Bên này để tôi chặn lại, mọi người nhanh chóng rời đi! Mặc Vận không có Trương giảng dạy chỉ huy, sẽ không tự mình hành động, nhưng sẽ đi theo Trương giảng dạy! Mọi người đi cùng hắn, Mặc Vận cũng sẽ nhân tiện bảo hộ mọi người!

- Tần Phong ca, em giúp anh!

Uông Tần muốn đi qua, lại bị Du Giản ngăn lại, thần sắc hắn khó hiểu.

Quay đầu nhìn lại Uông Tần chứng kiến lúc này trong mắt Tần Phong che kín tơ máu, gân xanh tràn ngập, thậm chí còn mơ hồ dài ra răng nanh!

Đây là có chuyện gì? Đây là dị năng giả sao? Thấy thế nào càng giống.. tang thi!

Uông Tần kinh ngạc, dưới khí lãng ngọn lửa soi sáng, thân thể Tần Phong có dấu răng của tang thi!

- Tần Phong ca, anh..

- Đi nhanh lên!

Tần Phong hô to.

Ngô San kịp phản ứng, nàng không kịp giải thích với Uông Tần, lôi kéo hắn cùng Du Giản cho bọn họ nhanh chóng bỏ chạy.

Mà học sinh đứng vòng ngoài lúc này cũng không quản những người khác chết sống, đã sớm chạy không thấy.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

10 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại