Uông Tần:
* * *
Hắn quên ngục trưởng không biết đường, cho nên rốt cục là vì cái gì! Ngục trưởng tại sao vẫn luôn đi phía trước! Thiếu chút nữa làm hắn cho rằng Du Giản biết phương hướng!
Tạ Vũ nghe được bọn họ nói chuyện, mở miệng:
- Hai người là từ bên ngoài vào sao? Nhà ăn số năm đã hoàn toàn luân hãm, tốt nhất đừng đi vào trong đó.
Cảm nhận được hai người nhìn chăm chú, thanh âm của nàng dần dần thu nhỏ, nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Uông Tần cũng nhớ lại, lúc tận thế bùng nổ nhà ăn số năm sớm đông nghẹt người, bên trong kín người hết chỗ!
Nhưng nếu ngục trưởng đã nói như vậy, khẳng định có đạo lý của hắn.
Uông Tần luôn có lòng tín nhiệm mù quáng với Du Giản, nói:
- Ngục trưởng nhất định là đã phát hiện cái gì – ngục trưởng! Cẩn thận mặt sau!
Trên con đường không có một con tang thi, Du Giản không bị ngã trong chiến đấu mà là bị một cục đá vấp ngã.
Ngay một khắc hắn ngã xuống, tay phải hắn chống đỡ mặt đất lật nghiêng, lại một lần nữa đứng thẳng.
- Làm sao mày có thể vấp tao? Mày đang gây trở ngại công vụ biết không?
Hắn ngồi chồm hổm dưới đất, nhặt lên cục đá chỉ trích.
Uông Tần:
* * *
Rõ ràng là ngục trưởng đang bính đồ sứ người ta! Đi đường cũng không nhìn phía trước!
Ra việc này, Du Giản xoay người đi lại bình thường, ba người rốt cục báo tên tuổi cho nhau, nói cho nhau biết tình huống hiện giờ.
Chủ đề của Tạ Vũ luôn vây xung quanh trường học cùng bên ngoài trường, luôn hữu ý vô ý tìm hiểu tin tức, sau khi nghe Du Giản để lộ tình huống bên ngoài không tốt, nàng như âm thầm cân nhắc gì đó.
Thế cho nên đi tới cuối cùng, ba người đứng trước Thanh Trúc Uyển, Tạ Vũ còn hỏi hai người có muốn tiến vào nghỉ ngơi một chút hay không.
Du Giản dọc đường không chút diễn cảm, nhưng sau khi đi vào Thanh Trúc Uyển hình như nghĩ tới điều gì, mày giãn ra, trong mắt ẩn tia trầm trọng cũng tản mất.
- Vậy đi vào ngồi một chút đi.
Uông Tần ngẩn ra:
- Ngục trưởng..
- Yên tâm.
Du Giản ngửa đầu, thật chắc chắn:
- Anh họ của cậu không có việc gì, người còn tốt lắm.
Người còn tốt lắm? Vậy hắn ở nơi nào? Ngục trưởng làm sao mà biết được? Đầu óc Uông Tần thật phức tạp, vẫn đi theo Du Giản vào trong Thanh Trúc Uyển.
Ký túc xá của Tạ Vũ nằm ở lầu một, thật dễ đi vào.
Dựa theo cách nói của nàng, trong hành lang ký túc xá đều là tang thi, dì quản lý túc xá liều mạng đem cửa lớn khóa lại, cuối cùng cũng biến thành một phần tử của tang thi.
Hiện tại còn cách cửa thủy tinh cũng có thể nhìn thấy nàng đang du đãng.
- Cho nên.. cô tính toán theo ban công tiến vào?
Du Giản hỏi.
- Phải.
Ban công ký túc xá lầu một toàn bộ đều là phong bế, bên ngoài còn có lan can, hoàn toàn không thể leo vào.
Chỉ thấy Tạ Vũ đi tới góc một gian ký túc xá, cửa ban công đóng chặt, bức màn cũng che kín, nhìn không ra bên trong rốt cục là tình huống nào.
Tạ Vũ đứng trước lan can, vươn hai tay dùng sức kéo mạnh, cây sắt tựa như mì sợi hướng hai bên tách ra.
Nàng chẳng những cường hóa tốc độ, còn là một người tiến hóa lực lượng.
Ánh mắt Du Giản chớp lên, đi theo Tạ Vũ nhảy vào ký túc xá.
- Thi Lâm, Giai Nghệ, tôi về rồi!
Tạ Vũ hướng bên trong hô.
Trong phòng lập tức có thanh âm leo xuống giường, cửa ban công nháy mắt mở ra, một cô gái ăn mặc tinh xảo vui mừng ôm chầm Tạ Vũ.
- Cuối cùng cô đã trở lại, đều đã qua cả đêm! Cô xem, quả nhiên tay không trở lại đi! Tra nam trong nhà ăn vốn không phải thứ tốt, hắn chỉ là gạt người!
Tận thế cũng nhiều ngày, nàng ăn mặc còn thập phần chú ý, trên mặt còn trang điểm, nhìn ra là một cô gái có cảm giác thích nghi thức bề ngoài.
Du Giản liếc mắt thấy nàng có vành mắt đen, hắn lẳng lặng chờ một bên, xem Tạ Vũ hoàn thành trường hợp bạn cùng phòng cảm động gặp lại nhau diễn ra trước mắt.
Rồi sau đó cô gái còn lại trong túc xá cũng vén màn xuất hiện, nàng ăn mặc không chú ý như vậy, một thân quần trắng, khuôn mặt tái nhợt, còn có cỗ úc khí giống như bệnh lâu thành tật mang tới cho mọi người.
Cô gái xuất hiện đầu tiên tên Mã Giai Nghệ, cô gái thứ hai tên Chu Thi Lâm, sau khi biểu đạt nỗi vui sướиɠ gặp lại Chu Thi Lâm nhìn thấy cả người Tạ Vũ đều là tổn thương, liền muốn lôi kéo nàng đi vào phòng.
- Hiện tại cô tổn thương vô cùng nghiêm trọng, cần nhanh chóng trị liệu..
Tạ Vũ lắc đầu, cắt đứt lời của nàng, nhân tiện giới thiệu Du Giản cùng Uông Tần.
- Ở trên đường gặp được thằn lằn nhân, là bọn họ đã cứu tôi.
Tạ Vũ che giấu chân tướng sự tình.
Trước khi giới thiệu, hai cô bạn cùng phòng cũng không có chú ý trên ban công còn có người khác – hiện tại vừa nhìn thì giật mình, đây là hai nam sinh!
Mấu chốt nhất chính là..
- Uông Tần! Thật không nghĩ tới là anh, bình thường nhìn thấy vô thanh vô tức, thời khắc mấu chốt vẫn thật đáng tin nha.
Mã Giai Nghệ thật quen thuộc nói.
- Cảm ơn anh cứu tiểu Vũ!
Chu Thi Lâm cũng đi theo cảm ơn.
Đây quả thật là vừa vặn, Chu Thi Lâm cùng Mã Giai Nghệ là bạn học cùng lớp của Uông Tần, ký túc xá của các nàng chỉ có ba người, lại mỗi một mình Tạ Vũ là hỗn vào lớp thể dục mà thôi.
Bởi vì đi học an bài bất đồng, Uông Tần cũng chưa từng gặp qua hai nữ sinh này cùng Tạ Vũ cùng đi tới lớp của hắn.
Lời cảm ơn thẳng thắn làm Uông Tần thiếu chút nữa nói không nên lời, thanh âm hắn chợt nhỏ đi nhiều:
- Kỳ thật chủ yếu là có ngục trưởng giúp..
Mọi người đi vào phòng tán gẫu, Du Giản chỉ đơn giản tự giới thiệu, sau đó không lên tiếng nữa.
Bởi vì bề ngoài nhỏ tuổi nên hắn còn bị xem là đệ đệ của Uông Tần.
Mã Giai Nghệ là một cô gái nói lao, thật vất vả gặp được người sống ngoài bạn cùng phòng, lôi kéo Uông Tần cùng Du Giản nói mãi không ngừng.
Chu Thi Lâm có chút kỳ quái, nàng đợi Tạ Vũ ngồi xuống định dùng tay trái đυ.ng vào miệng vết thương, lại bị Tạ Vũ nhắc nhở lấy thùng thuốc, lúc này mới vội vàng mở tủ tìm kiếm.
Thùng thuốc đặt tận cùng bên trong ngăn tủ, nàng lấy ra luống cuống tay chân băng bó cho Tạ Vũ.
Lúc này Mã Giai Nghệ vừa giảng tới tận thế buông xuống.
- Tiểu Vũ cần tập thể dục buổi sáng đó thôi, dậy sớm hơn chúng tôi, cũng phát hiện dị biến sớm hơn. Khi đó tôi đang cùng Thi Lâm ăn sáng, là nàng đem chúng tôi cứu ra! Lúc ấy quả thật giống như thiên thần buông xuống!
Mà Tạ Vũ bất chấp nguy hiểm đi nhà ăn số ba tìm người trao đổi thực vật cũng là vì hai cô bạn trong ký túc xá.
Nhìn qua chứng thật là bạn bè quan hệ thật tốt, chỉ là không biết ở trước mặt ích lợi, các nàng có phản bội tình hữu nghị này hay không.
- Tôi hiểu được ý đồ cô dẫn chúng tôi tới nơi này.
Luôn không nói chuyện Du Giản đột nhiên một câu nói toạc ra, làm Tạ Vũ chợt căng thẳng.
- Nông đại đã trở thành đất ấm nuôi cấy tang thi, hiện tại không chạy ra sau này càng không có khả năng, mà cô cũng biết chỉ dựa vào chính cô là không trốn ra được.
Trong miệng Tạ Vũ dâng lên tia chua xót, nàng biết mình không thể gạt được thiếu niên này, từ lúc mới đối mặt với hắn, nàng còn có loại cảm giác này.
Nếu hắn đã chủ động nhắc tới, vậy có phải..
- Chúng tôi có thể mang cô đi.
Du Giản nhếch môi, tầm mắt nhìn hai cô gái còn lại:
- Nhưng mà, các nàng không được.
- Ngục.. ngục trưởng?
Uông Tần kinh ngạc, lời này không giống như Du Giản có thể nói ra được a!
Ngón tay Tạ Vũ trắng bệch, không ngờ Du Giản tiếp tục nói:
- Cô là tiến hóa giả, ở bên ngoài còn có tác dụng, mọi người có thể cùng nhau trợ giúp sống sót.. mà hai nàng đây? Không thể khiêng không thể đánh, ngay cả thực vật cũng để cho một mình cô đi ra ngoài tìm, cứ như vậy còn có thể nói là chị em tốt..
- Đủ rồi!
Còn chưa nói xong, Tạ Vũ đã phẫn nộ cắt đứt Du Giản:
- Việc tìm thực vật không quan hệ tới họ, là tự tôi thừa dịp ban đêm trộm chuồn ra ngoài!
Nàng đứng lên, thân hình hơi cao so với nữ sinh bình thường, cơ hồ ngang hàng với hình dáng thiếu niên của Du Giản.
Thấy nàng nói chuyện kịch liệt, Chu Thi Lâm cùng Mã Giai Nghệ muốn khuyên can, Tạ Vũ lại trực tiếp đem hai nàng ngăn phía sau.
- Trong tận thế muốn kết nhóm chạy trốn, vốn là quá trình hai bên lựa chọn, nếu anh không muốn thì trực tiếp nói cho tôi biết là tốt rồi, tôi sẽ không dây dưa, nhưng mời không nên vũ nhục tình hữu nghị giữa chúng tôi.
Du Giản đối diện với nàng, sau một lúc lâu hắn thở dài đứng lên:
- Cô là tiến hóa giả tốc độ cùng lực lượng, loại tư chất này phi thường hiếm, muốn cùng chúng tôi rời đi hoàn toàn không thành vấn đề, thật sự không suy nghĩ kỹ sao?
Tạ Vũ lui ra sau một bước, cũng thối lui tới bên cạnh hai người bạn của mình.
- Thật có lỗi, tôi vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ bạn của tôi.
Từ đầu tới đuôi nàng không có nửa phần do dự, nhưng hai người bạn muốn nói lại thôi, Chu Thi Lâm còn không ngừng kéo áo của nàng.
Còn có Mã Giai Nghệ, nàng đưa mắt ra hiệu cho Uông Tần, ý hỏi hắn tại sao lại cùng người như Du Giản đi cùng nhau.
Nhưng tại sao có việc đều phải hỏi Uông Tần đây, hắn chỉ là một ngôi sao bảo vệ môi trường bình thường không có gì lạ mà thôi nha!
Du Giản nhếch môi, đột nhiên bước nhanh tới trước mặt Tạ Vũ hết sức kích động cầm lấy cổ tay của nàng:
- Thật không sai! Ngục giam của chúng ta cần nhân tài như cô vậy!
Chu Thi Lâm:
-?
Mã Giai Nghệ:
-?
Tạ Vũ:
* * *
Uông Tần cố gắng bảo trì trầm mặc.
Hắn biết là như thế.
- Như vậy.
Du Giản buông tay Tạ Vũ, thối lui tới khoảng cách an toàn, đút tay vào túi quần.